Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 906

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vừa nghe nói phải báo cảnh sát, có vài người liền thấy hoảng hốt.
Chỉ có người đàn ông kia vẫn làm ra vẻ trấn định, ổn định cục diện nói: "Tôi thấy, báo cảnh sát thì khỏi cần đi?! Cảnh sát có thể nói cái gì?! Người là bị cô ta va phải gây thương tích, nếu muốn chịu trách nhiệm, coi như bồi thường tiền liền xong?! Chỉ cần bồi thường tiền như trước là được, chúng ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm gì cả!"
Lục Cận Dự giật… giật khóe miệng, cười nói: "Bồi thường bao nhiêu? Năm vạn đồng tiền?"
“ Phải đó! Năm vạn rất nhiều sao?"
Người đàn ông kia nói tiếp: "Cô ta lái Mercedes, nếu đã lái Mercedes, như vậy 5 vạn đối với cô ta mà nói cũng chẳng phải nhiều nhặn gì! Bồi thường như vậy cũng không rớt miếng thịt nào!”
Lục Cận Dự gật gật đầu: " Trái lại bồi thường cũng không thành vấn đề."
Vân Thi Thi có chút ngoài ý muốn, có chút nghi ngờ, người đàn ông này đến cùng thì có phải đang giúp cô hay không.
Thế nào còn nói bồi thường không thành vấn đề?!
Những người kia đang trắng trợn lừa tiền đấy.
Anh ta không nên tin lời bọn họ mới phải.
Người nhà bên kia vừa nghe thấy, đang vui sướng định gật đầu, lại nghe Lục Cận Dự nói: "Nhưng số tiền các người nói muốn bồi thường khiến tôi nghi ngờ các người đang lừa bịp vơ vét tài sản."
"Lừa bịp vơ vét tài sản?!"
Khí thế mạnh mẽ của Lục Cận Dự hoàn toàn trấn áp hiện trường.
Anh nói chuyện, những người khác căn bản không dám xen mồm vào.
Người nhà bên kia nghe thấy cũng sửng sốt há to mồm.
"Một vài bộ phận bị bầm tím, chấn động não nhẹ, đòi 5 vạn tiền bồi thường, các người không biết là rất quá đáng sao? Dựa theo pháp luật mà nói, đây chính là lừa gạt vơ vét tài sản, hơn nữa tôi còn nghi ngờ mấy người cấu kết với nhau lừa gạt người khác."
Hiện trường cực kỳ an tĩnh, bởi vậy, người qua đường đều nghe được những lời nói bình tĩnh lý trí của Lục Cận Dự.
Vừa nghe nói những người này vậy mà đòi năm vạn tiền bồi thường, mọi người nhất thời như đã tỉnh ngộ.
Nghe Lục Cận Dự phân tích, mọi người đều xôn xao bàn tán, bắt đầu thấy nghi ngờ, những người này có thật là kẻ chuyên đi lừa gạt vơ vét tài sản của người khác hay không!
Có bằng đấy thương tổn cũng đòi 5 vạn tiền bồi thường?
Lục Cận Dự lại nói: "Có điều, lời nói của tôi cũng không có chứng cớ xác thực."
Người nọ vừa nghe anh ta nói như vậy, lập tức già mồm át lẽ phải nói: "Đúng vậy! Những lời anh nói căn bản không có bằng chứng, cái gì mà gọi là vơ vét tài sản? Chúng tôi đều là công dân hiền lành làm sao dám làm loại chuyện này?"
"Nghe tôi nói xong đã."
Lục Cận Dự nói: "Không có bằng chứng, nhưng tại hiện trường xảy ra tai nạn có camera theo dõi, tới cùng là vì sao va chạm, báo cảnh sát… chỉ cần xem lại camera, không phải toàn bộ chân tướng sẽ rõ sao?"
"..."
Người nhà bên kia âm thầm cảm thán: Gặp phải một người đàn ông thông minh xảo trá rồi!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau một cái, trong lúc này hiện trường rơi vào thế giằng co.
Lục Cận Dự cầm lấy điện thoại, gọi báo cảnh sát, những người đó vừa nghe thấy anh báo cảnh sát, liền muốn chuồn đi, kết quả liền bị đội bảo vệ của bệnh viện ngăn lại hiện trường.
Rất nhanh cảnh sát liền tới.
Lục Cận Dự báo cảnh sát, cục cảnh sát càng coi trọng, cảnh sát trưởng dẫn đội đến vừa thấy anh ta liền cung kính: "Tổng giám đốc Lục! Nghe danh đã lâu! Xin hỏi..."
Lục Cận Dự lời ít ý nhiều kể lại sợ lược sự việc cho bọn họ nghe.
Cảnh sát rất nhanh liền hiểu tình huống hiện tại, liền đưa tất cả những người này về cục để lấy lời khai.
Vân Thi Thi cũng được thông báo đến cục cảnh sát.
Lúc rời đi, cô đến trước mặt Lục Cận Dự, nói lời cảm ơn chân thành: "Cảm ơn anh! Lần này nếu không có anh tôi thật không biết phải làm thế nào."
"Cô gái ngốc, đây là điều tôi nên làm. Có điều lần sau gặp phải loại chuyện này vẫn nên báo cảnh sat để cho cảnh sát giữ lại hiện trường. Hiểu không?"
Vân Thi Thi gật đầu.
"Anh tên gì? Tôi sẽ cảm ơn, nếu không đợi được thì tôi mời anh ly trà."
Lục Cận Dự nghe vậy, đáp:"Được!"
Có người đẹp hẹn, anh ta làm sao có thể cự tuyệt.
Huống chi, còn là người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Nghĩ thầm, không đúng, có khi anh cũng giống lão đạo có hi vọng thoát ế!
Vì thế anh ta nói: "Tôi họ Lục, tên Cận Dự, cô có thể gọi tôi Cận Dự."
"Ngài Lục, chào anh! Hôm nay tôi phải cảm ơn anh rồi!"
"Còn cô?"
Ánh mắt Lục Cận Dự rơi vào trên mặt cô: "Cô tên gì?"
"Vân Thi Thi!"
Vân Thi Thi thoải mái đáp.
Một giây sau, tươi cười trên mặt Lục Cận Dự cứng đờ.
"Vân gì?"
Vẻ mặt Vân Thi Thi có chút ngơ ngác:"Vân... Thi Thi."
"Vân Thi Thi..."
Anh ta không khỏi kinh ngạc một phen.
Cái tên rất quen thuộc.
Vợ lão đại cũng có tên này!
Hẳn sẽ không... Khéo như thế đi?!
Lục Cận Dự chần chờ một chút, vẫn quyết định phải xác nhận lại một lần: “ Cô biết…Mộ Nhã Triết không?"
Vân Thi Thi cũng sửng sốt: "...Biết."
Lục Cận Dự: "..."
Anh ta kìm nén hồi lâu, bất thình lình thốt ra hai chữ: "Chị dâu!"
Vân Thi Thi bị anh ta đột ngột gọi một tiếng "chị dâu" liền kinh ngạc không thôi, cô nghi ngờ nhìn anh ta: "Anh... Gọi tôi là gì?!"
"Chị dâu!" Lục Cận Dự bất đắc dĩ cười, xem ra mộng đẹp hết độc thân đã tan nát!
Đi tới đi lui vẫn là chị dâu nhà mình!
Thế giới này đôi khi cũng thật nhỏ!
"Ồ..."
Vân Thi Thi vẫn chưa hết kinh ngạc, tò mò hỏi: "Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
"Ha ha ha! Chị dâu, sao chị lại đáng yêu thế chứ?"
Trong lòng Lục Cận Dự thầm nghĩ, mới gặp người phụ nữ này, suy nghĩ đầu tiên là cô ấy có chút ngốc, chân tay luống cuống đứng trong đám người, thật giống một người bị bắt nạt bức đến đường cùng, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, hoang mang lo sợ.
Nhưng tiếp đó lại không nghĩ rằng dạo quanh một vòng lại gặp trúng chị dâu nhà mình.
"Đi! Chị dâu, em mời chị uống ly trà."
Lục Cận Dự thân thiết ôm lấy bà vai cô, đối với sự ***ng chạm thân thiết của người khác phái, cô có chút phản cảm né tránh: "Anh nhận sai người chăng? Tôi không phải chị dâu của anh."
"Mộ Nhã Triết là anh củả em, dựa theo bối phận, em nên gọi chị một tiếng’ chị dâu’." Lục Cận Dự đúng tình hợp lý nói.
"Mộ Nhã Triết là anh của anh?"
"Ừ!"
"Khéo như vậy..." Trên mặt Vân Thi Thi có chút mờ mịt: "Như vậy... Thật khéo?"
"Ha ha! Em cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lại gặp chị ở đây."
"Cảm ơn anh nhé! Vậy uống ly trà rồi chúng ta đến cục cảnh sát!"
"Không cần! Chị đến cục cảnh sát cũng chỉ là đến cho có lệ, để em trực tiếp bảo bọn họ lập hồ sơ là được!"
Lục Cận Dự giải thích, sau đó mời cô lên xe.
Dọc theo đường đi, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, làm sao cũng cảm thấy mình giống tiểu bạch thỏ dẽ dàng bị một con sói xám không có ý tốt lừa gạt!
Sau khi đến quán cà phê, Vân Thi Thi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, mãi cho đến khi Lục Cận Dự lấy từ trong cặp công văn ra một chiếc thiệp mời, mặt trên là nét chữ do chính tay cô viết, lúc này cô mới tin lời anh ta nói.
Mới vừa được mấy ly coffee, Lục Cận Dự đã không còn vẻ trong veo, lạnh lùng, tao nhã như vừa rồi nữa, trên mặt khó nén khỏi H**g phấn, nhìn chằm chằm Vân Thi Thi.
Thì ra đây là chị dâu trong truyền thuyết!
Hoàn toàn khác so với tưởng tượng của anh ta.
Trong tưởng tượng của anh ta, chị dâu phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, linh hoạt nhưng bây giờ theo anh ta thấy rõ ràng là một tiểu bạch thỏ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc