Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 904

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi cũng không muốn so đo nhiều với bọn họ, dù sao bọn họ cũng là người làm công, sống cũng không dễ dàng, trên người cô vừa lúc có một khoản tiền, ước chừng khoảng hơn một vạn, bồi thường cho bọn họ như vậy cũng coi như là nhiều rồi.
Vì thế, cô thương lượng nói: "Tôi cũng không muốn tính toán nhiều, nhưng trong người tôi không có đến 5 vạn, như vậy đi, tôi bồi thường cho các người 1 vạn 5, chuyện này xem như đã xong, được không?"
Người nhà bên kia thấy vậy lại cố tình tỏ ra giận giữ.
"Có tiền thì giỏi lắm sao?! Có tiền là có thể nhục nhã người khác thế sao?! Một vạn năm, cô muốn mẹ tôi đi ăn mày sao?! Đền một vạn năm đã muốn đi?! Thế mà được à?!"
"Đúng vậy! Năm vạn đồng tiền, một phân tiền cũng không thể thiếu!"
Vân Thi Thi híp híp mắt, còn không chờ cô nói một câu, mấy người kia đã ríu rít nói không ngừng.
"Không chỉ tiền thuốc men mà tiền viện phí chữa bệnh sau này của chị tôi cô cũng phải chịu! Ngoài tiền chữa bệnh ra, còn tiền phí thời gian cũng như tiền dưỡng bệnh, còn có tiền tổn thất tinh thần! Lần này chị tôi gặp tai nạn bị thương đã phải chịu biết bao kinh hãi hoảng sợ? Tất cả những thứ này cô đều phải bồi thường! Cho nên năm vạn đồng tiền, một phân tiền cũng không thể thiếu."
Vân Thi Thi dở khóc dở cười nói: "Ồ...! Xem như tôi đã nhìn ra."
"Có ý gì?"
"Các người rõ ràng là đang muốn lừa tôi đi?"
Cô vừa dứt lời, sắc mặt bọn họ liền cả kinh.
Cô lại nói: "Tôi nghe các người nói chuyện liền biết trình độ văn hóa của các người không cao, nãy giờ chỉ toàn nói bậy nói bạ! Phải, tôi thừa nhận, lơ là trong lúc lái xe là do tôi, vô ý ***ng phải người thân của các người là trách nhiệm của tôi, tôi nhận! Tiền trị bệnh tôi đã trả, bác sĩ nói người nhà mấy người không bị một chút trầy xước *** nào, mấy tiền tổn thương này nọ có thể dùng vài trăm là có thể giải quyết. Tôi bồi thường một vạn năm, đã rất nể mặt mấy người rồi! Còn có, xin mấy người đừng có lôi mấy chuyện tăng huyết áp, tăng đường huyết ra để nói! Mấy người thử đi hỏi bác sĩ xem, người bị ***ng có thể mắc phải mấy bệnh cao huyết áp, tăng đường huyết sao?! Những bệnh này không phải là ngoại thương, hiện tại đổ lên đầu tôi, muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Trên đời còn có đạo lý này à"
Một người đàn ông tính tình *** nhất trong số đó xông lên phía trước, chỉ tay vào mặt cô, nói: "Cô thật biết ngậm máu phun người! Rõ ràng là cô đang ngậm máu phu người đi?! Yêu cầu cô tiền bồi thường cơ bản nhất cô lại bảo chúng tôi lừa gạt cô?!"
Nói xong, anh ta liền tiến lên tóm lấy tay Vân Thi Thi nhưng bị cô tránh được.
"Từ từ nói chuyện là được! Không nên động tay động chân."
"Động tay động chân?! Ha ha! Cô còn rất biết vu oan hãm hại người khác đấy? Chúng tôi giảng đạo lý với cô? Không phải đang nói đạo lý đó sao? Cô có nghe không?!"
Xem ra tính tình người đàn ông này rất ***, cả người anh ta thoạt nhìn cao to, trên cánh tay toàn bắp thịt, do anh ta bị K**h th**h nên ánh mắt đầy hung dữ khiến Vân Thi Thi bị dọa không nhẹ.
Vân Thi Thi có chút không kiên nhẫn, vì thế nói: "Vốn dĩ muốn đề nghị giải quyết riêng không muốn gây thêm nhiều phiền phức. Có điều nếu các người đã nói thế, như vậy đi, xe tôi có bảo hiểm, tôi gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm, để cho bọn họ xác định lại, rồi xử lý, thế nào?!"
Nói xong, cô liền cầm điện thoại, đi sang một bên muốn gọi điện thoại cho công ty bảo hiểm.
Cô vừa mới bấm được số điện thoại của công ty bảo hiểm, người đàn ông kia đã sải bước xông lên, một cái tay vung lên liền hất phăng điện thoại của cô xuống mặt đất.
Vân Thi Thi chịu hoảng sợ, nhìn điện thoại bị hất văng trên đất, màn hình vỡ tung, cô giận quá thành cười, nói: "Tới cùng thì các người muốn gì?"
Người đàn ông kia chỉ vào cô tức giận, nói: "Đụng phải người ta còn muốn chạy phải không?!"
"..."
Cái gì?!
Chạy?!
Cô chạy làm gì!
Người nhà của anh ta cũng bất đầu kích động, chen chúc tiến lên, vây cô vào giữa, một người giữ lấy tay cô, người khác tiến lên đoạt lấy túi xách trong tay cô.
Một người phụ nữ trong đó còn cố ý lớn tiếng nói: "Muốn chạy hả?! Đụng phải người ta còn muốn chạy?!"
Vân Thi Thi vô cùng bất đắc dĩ: "Tôi..."
Không đợi cô giải thích nhiều, những người khác vây quanh Vân Thi Thi liền hướng về phía hành lang hét to với những người qua đường muốn xem náo nhiệt: "Ôi giời ơi! Mau đến xem kia! Người phụ nữ này ***ng phải người ta, đã không bồi thường tiền thuốc men còn muốn chạy trốn! Đây chính là gây chuyện xong liền bỏ chạy mà!"
"Đụng phải người khác không đền tiền đã muốn chạy! Mọi người mau tới đây nói lời công bằng cho chúng tôi!”
Vân Thi Thi giải thích nói: "Tôi không chạy, tôi đang muốn gọi điện thoại..."
"Gọi điện thoại kêu người tới đúng không?! Cô muốn gọi xã hội đen tới bắt nạt những người dân hiền lạnh làm công ăn lương như chúng tôi sao?!"
Theo tiếng bọn họ gào thét, người qua đường vây xem càng lúc càng nhiều.
Rất nhiều người nhà cùng bệnh nhân trong bệnh viện đang chờ đến lượt kiểm tra, nhìn thấy tình hình bên này liền nhốn nháo đến vây xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế, người nhà của người phụ nữ nọ liền bắt đầu tố khổ với người khác.
"Chúng tôi đều từ Vũ Dương tới thủ đô làm thuê, chị tôi trên đường đi làm về thì liền bị người phụ nữ này đâm phải! Làm kiểm tra toàn thể xong, kết quả thế nào?! Cực kỳ nghiêm trọng! Người phụ nữ này không muốn chịu trách nhiệm liền gọi điện thoại rồi chạy! Đây còn không tính là gây chuyện xong rồi bỏ chạy sao?
"Đúng vậy nha! Điều kiện nhà chúng tôi không tốt, một nhà bảy miệng ăn, chị của tôi vì nuôi gia đình nên ở công trường luôn phải cẩn thận làm việc để kiếm tiền. Kết quả thì sao, chính là gặp phải tai nạn bất ngờ, hiện tại người thì nằm trong bệnh viện, tiền tiêu trong nhà bị cắt đứt! Mọi người phán xét thay chúng tôi, chúng tôi khổ sở chạy tới thủ đô làm thuê, kết quả bị xe ***ng phải, yêu cầu cô ta tiền bồi thường, đây cũng là chuyện quá đáng sao?! Không quá đáng đi?"
"..."
Mọi người líu ríu, anh nói một câu, tôi nói một câu.
Bên kia người đông thế mạnh, ỷ vào võ mồm, không ngừng tẩy não người qua đường vây xem, Vân Thi Thi địch mạnh ta yếu, chỉ cảm thấy bản thân bị quay mòng mòng nhất thời không còn lời nào để nói.
Cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng, cô xem như đã được mở mang tầm mắt rồi!
Trong lúc đó, dư luận lại nghịch chuyển.
Không ít người qua đường vây xem bắt đầu chỉ trỏ Vân Thi Thi, nhao nhao bàn tán.
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy bên tai ong ong, giống như vô số ruồi bọ vây quanh, tranh cãi ầm ĩ không chịu nổi.
Trong đám người, bỗng nhiên có người chỉ vào Vân Thi Thi nói:
"Ôi! Tôi nhận ra cô gái này! Ha ha! Tôi nói sao lại nhìn quen mắt thế! Thì ra là đại minh tinh!"
"Tôi cũng nhận ra rồi! Trước kia không phải cô ấy hay mặc trang phục của các nhà thiết kế quốc tế đóng quảng cáo sao?!"
Người nhà bên kia nói: "Thì ra là đại minh tinh!"
Vừa biết Vân Thi Thi là đại minh tinh, không ít người bắt đầu cầm điện thoại chụp ảnh cô.
Vân Thi Thi dùng áo che mặt, nhưng hành động này của cô lại khiến người ta nghi ngờ cô đang giấu đầu hở đuôi!
Người nhà bên kia biết cô là đại minh tinh liền xông lên trước, lại bắt đầu giằng co với cô, bọn họ chính là muốn bắt lấy tay cô, không cho cô che mặt: "Mọi người chụp đi! Chính là khuôn mặt này, người này ***ng phải chúng tôi, kết quả còn không định bồi thường đã muốn chạy trốn!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc