Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 902

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Hả?"
"Tại sao anh lại chọn nghề này?"
Sắc mặt Hoa Cẩm chợt biến đổi, đột nhiên, thần sắc lạnh đi mấy phần, hỏi ngược lại: "Em cho rằng anh rất thích đóng phim sao?"
"... Có ý gì?"
"Anh làm nghề này sớm hơn so với em mấy năm, cho nên, nhân tình ấm lạnh trong làng giải trí, anh hoàn toàn hiểu rất rõ, có lúc cảm thấy rất chán nản, nhưng cho dù như vậy, cũng không khỏi khuất phục quy tắc trò chơi của cái vòng luẩn quẩn này."
Hoa Cẩm dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô: "Em có biết anh rất hâm mộ em không?"
Vân Thi Thi bị câu hỏi đột ngột của anh ta gây khó hiểu.
"Em hỏi anh tại sao lại tiến vào giới giải trí, thay vì nói là tiến vào, đúng ra phải nói là bị đưa vào."
"Đưa vào?"
"Ừ! Anh vào giới giải trí, là bị cha anh bán vào đây!" Hoa Cẩm trả lời, biểu tình trên gương mặt có chút cô đơn.
Vân Thi Thi kinh ngạc trố mắt: "Bán sao?"
Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, còn tưởng là anh ta đang nói đùa, làm sao lại có người cha như vậy, bán con trai mình vào làng giải trí chứ!
Đối với thân thế của Hoa Cẩm, đây là lần đầu tiên trong đời cô tò mò như vậy.
Ánh mắt Vân Thi Thi đầy ngạc nhiên, cô lo lắng hỏi: "Anh nói như vậy là có ý gì? Cái gì gọi là bị cha anh bán chứ?"
"Bởi vì... Cha anh thua cờ bạc, thiếu một số tiền rất lớn, không thể trả nổi, nên bán anh cho chủ nợ."
Hoa Cẩm nói xong, lạnh lùng cong khóe môi, tự giễu: "Rất buồn cười đúng không? Lúc đầu anh cũng không thể tin được là ông ta sẽ làm như vậy, lúc đó, anh mới mười lăm tuổi."
Hoa Cẩm không chút để ý, làm ra vẻ không sao hết tự thuật về bản thân mình, Vân Thi Thi cũng dần hiểu được chuyện của anh ta.
Thật ra thì, trước kia Hoa Cẩm xuất thân trong gia đình giàu có làm ăn phát đạt, cha mở công ty địa ốc quốc tế, còn mẹ làm kinh doanh buôn bán.
Năm đó cơn khủng hoảng kinh tế phủ khắp toàn bộ châu Á, làm cho doanh nghiệp kinh doanh đang thịnh vượng của gia đình anh ta lâm vào cục diện bế tắc
Việc làm ăn của mẹ Hoa Cẩm bị phá sản, không chỉ như thế, công ty địa ốc của cha Hoa Cẩm cũng gặp đả kích không nhỏ.
Mà bởi vì mẹ Hoa Cẩm phá sản, nên liên lụy cả gia đình mắc phải một khoản nợ không nhỏ, cha Hoa Cẩm thấy tình hình nguy cấp nên làm giả sổ sách, tham ô tiền của công ty, lấy đi một khoản tiền rất lớn để trả nợ.
Ít lâu sau sự việc bại lộ, không có cách nào hoàn lại tiền, bị đệ đơn lên tòa án, hình phạt cuối cùng là phải đi tù.
Ở tù mười năm, khiến gia đình vốn bế tắc này, đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
Lúc còn nhỏ Hoa Cẩm rất ngoan ngoãn, mặc dù cuộc sống nghèo khổ, cũng chưa từng oán trách một lời nào, luôn cố gắng học tập, hiểu chuyện nghe lời, đến năm thứ năm cha anh ta bị bỏ tù, mẹ anh ta không chịu nổi nữa, đã bỏ rơi anh ta, đi theo người đàn ông khác rời khỏi thành phố này.
Cha Hoa Cẩm trong tù biết được chuyện này, bện*** không dậy nổi.
Sau khi ra tù, bởi vì có tiền án phạm tội, cha Hoa Cẩm không tìm được việc làm, năng lực của ông ta rất giỏi, rất xuất sắc, nhưng ngoài năng lực ra, công ty còn chú trọng đến nhân cách của nhân viên, nhưng trong lý lịch của ông ta đã có một tiền án phạm tội, ai mà thèm mướn?
Vì vậy, không có công việc ổn định, cha Hoa Cẩm không thể làm gì khác hơn là bắt đầu đi làm công.
Sự chênh lệch giữa cuộc sống giàu có trước đây và cuộc sống khổ cực của hiện tại, từ chỗ cao nhất xuống chỗ thấp nhất, làm ông ta nhất thời khó mà chấp nhận được.
Nghĩ lại, mới lúc trước thôi, ông ta đã từng là người như thế nào, bây giờ lại nghèo túng thành ra như vậy, sự chênh lệch này, người bình thường khó mà cảm nhận được.
Bởi vậy, đi cùng đó chính là say R*ợ*u, đánh bạc, mỗi khi ông ta thua bạc sẽ uống R*ợ*u, khi uống R*ợ*u nhìn thấy Hoa Cẩm sẽ giống như nhìn thấy mẹ của Hoa Cẩm, người phụ nữ lẳng lơ kia, nhớ lại lúc ông ta ngồi tù, bà ta đi theo người đàn ông khác, nghĩ tới đây lại cảm thấy vô cùng bất lực, sẽ dùng giây lưng hung hăng quật anh ta.
Lúc còn bé, Hoa Cẩm căn bản không biết vì sao mỗi lần cha uống R*ợ*u đều đánh anh ta.
Càng nghiêm trọng chính là do đánh bạc trong một thời gian dài, thu nhập của cha Hoa Cẩm trên công trường căn bản không đủ để trả nợ, bởi vậy trong trí nhớ, anh ta luôn phải sống đầu đường xó chợ, chật vật từ thành phố này qua thành phố khác.
Cuối cùng chủ nợ tìm tới cửa, cha của Hoa Cẩm vậy mà lại ngoan độc bán anh ta.
Người đàn ông kia gián tiếp bán anh ta cho một vị kim chủ.
Vị kim chủ này có quyền có thế, nắm trong tay cổ phần của một công ty giải trí, dưới trướng ký hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ, đều là những người ưu tú.
Dĩ nhiên vị kim chủ kia dù trai hay gái ông ta đều chơi tất.
Khi ông ta nhìn thấy Hoa Cẩm, cảm thấy vẻ đẹp của thiếu niên này không giống người thường, nếu tiến vào làng giải trí cộng thêm việc bồi dưỡng nhất định có thể trở thành thần tượng, đến lúc đó chính là một gốc cây hái ra tiền rồi!
Hoa Cẩm nói tới đây liền không nói tiếp nữa.
Những hồi ức không đáng nhớ này cũng nên dừng lại ở đây thôi!
Anh ta không muốn nói ra, sợ cô chán ghét anh ta.
Chán ghét anh ta bẩn.
Vân Thi Thi nghe đến đó, ngớ người thật lâu sau, vẫn là dáng vẻ khó có thể tin: "Tôi không tin! Tôi không tin trên đời này lại có một người cha như vậy, anh là con ruột của ông ta, sao ông ta có thể làm thế?"
"Thế giới rộng lớn, chẳng hiếm lạ gì chuyện này!"
Vẻ mặt Hoa Cẩm như chẳng sao cả, nhắc tới chuyện này, sắc mặt từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi, anh ta giống như đang kể lại một câu chuyện không liên quan tới mình.
"Dù sao, chuyện cũng đã qua rồi. Cho nên, đã tiến vào vòng xoáy này coi như thân bất do kỷ."
Dừng một chút, anh ta lại cười cợt nói: "Thật ra tôi rất ghét quay phim! Tôi không hiểu sao người ta lại thích diễn? Dựa theo một kịch bản, diễn một nhân vật với tính cách không phải của mình, chiếm được sự yêu thích của người xem chẳng nhẽ sẽ sinh ra cảm giác ưu việt? Cái đó và đào kép* thời cổ có gì khác nhau! Tôi không thích diễn vui buồn mừng giận để cho người ta xem, trong lòng thì đau nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện dù chỉ một chút. Làm thế chẳng phải sẽ mệt ૮ɦếƭ sao?"
*Đào kép: nghệ nhân nam trong các ngành kịch hát dân tộc
Vân Thi Thi có vẻ đăm chiêu, nhưng chỉ nhàn nhạt nói: "Mỗi người có cách nhìn khác nhau!"
Hoa Cẩm bất chợt vòng hai tay ôm lấy đầu gối, cằm đặt trên gối, ánh mắt cô đơn: "Có đôi khi tôi cảm thấy mình giống như một thằng hề đầy bi ai. Có lẽ mỉm cười với người khác đã trở thành thói quen, người ta căn bản không nhận ra nỗi lòng cô độc của bản thân. Rõ ràng cô muốn khóc, nhưng lại không thể không giả bộ mỉm cười, người khác thì cười, còn mình thì sao? Chỉ có một loại cảm giác duy nhất chính là cô độc."
Vân Thi Thi liếc mắt nhìn anh ta một cái, cô nhận ra anh ta cực kỳ thích động tác như vậy, theo tâm lí học mà nói, người thích ngồi như vậy, nội tâm thường cô độc cùng yếu ớt, thiếu cảm giác an toàn, nhạy cảm với mọi việc.
Vân Thi Thi nghiêng đầu nhìn anh ta, Hoa Cẩm nhìn mặt đất, lông mi buông xuống, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, sau khi được trang điểm lại càng tôn lên khí chất trong trẻo đặc thù của mỹ nam cổ trang.
Chỉ là giờ phút này trông anh ta càng thêm cô độc.
Vân Thi Thi sinh lòng thương tiếc, kìm lòng không được muốn mở miệng an ủi.
"Hoa Cẩm, anh đừng buồn..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc