Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 896

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nói trắng ra là cô ta không chiếm được, những người khác cũng đừng hòng chiếm được.
Tống Ân Nhã cắn chặt môi, nước trà trên mặt dọc theo làn da chảy xuống dưới, cô ta tỉ mỉ trang điểm, bị nước trà hắt lên nên trôi hơn phân nửa.
Cô ta cúi đầu, mặt xám như tro tàn, vừa tuyệt vọng vừa ấm ức, không muốn để anh nhìn thấy cô ta chật vật như vậy, vì vậy vội nói: “Anh Mộ… Xem ra là em quấy rầy anh rồi! Em… Em đi trước, lần sau… Lần sau em lại đi tìm anh!”
Nói xong cô ta đứng dậy, đẩy ghế dựa ra, xoay người đi ra cửa.
Mộ Nhã Triết lại ở phía sau lạnh như băng nói: “Vợ anh không thích em, cho nên sau này em đừng đến tìm anh!”
Tống Ân Nhã nghe vậy, tim run lên, quay mạnh người lại, sau khi nhìn anh một lúc lâu, vẻ mặt trắng bệch… méo môi, nước mắt không ngăn được chảy ra như vỡ đê!
“Anh Mộ, anh đừng giận em mà! Được rồi! Được rồi…Em ngoan ngoãn nghe lời có được không? Em ngoan ngoãn nghe lời anh nói mà! Trước khi anh nguôi giận em sẽ không đến tìm anh, có được không? Van cầu anh, đừng không cần em!”
Nếu anh thật sự chán ghét cô ta, như vậy đối với cô ta mà nói, quả thực như ngày tận thế.
Tống Ân Nhã khóc giống như một đứa bé, cực kỳ bất lực, đổi lại là trước đây, Mộ Nhã Triết chắc là sẽ vì thế mà mềm lòng.
Mà giờ khắc này, nhìn cô ta, trang điểm tinh xảo trôi hơn nửa, lộ ra khuôn mặt đơn thuần, nhìn từ bên ngoài đơn thuần vô hại, lại suy nghĩ đến cô ta làm bao nhiêu chuyện tổn thương Vân Thi Thi ở sau lưng anh, đối với việc cô ta đau lòng anh không thèm quan tâm!
Có lẽ trong lòng có người quan trọng, những người khác có vẻ không quan trọng nữa rồi!
Anh cũng không cần người phụ nữ được anh cưng chiều từ nhỏ đến lớn, vì bây giờ anh tức giận, thái độ của anh sẽ là gì!
Anh không coi trọng!
Phàm là người phụ nữ không phải người trong lòng của anh, anh liền không tiếp xúc.
Mộ Nhã Triết không để ý cô ta, lạnh lùng cúi đầu, gọi điện thoại bảo Mẫn Vũ tiến vào văn phòng thu dọn tàn cục.
Mẫn Vũ vừa đẩy cửa ra, lập tức thấy mặt Tống Ân Nhã trắng bệch giống như quỷ, hoảng sợ.
Anh ta vỗ vỗ ***, hiển nhiên là không chịu được kinh hãi, nhưng mà mặt ngoài không thể biểu lộ ra.
Nói thật ra, bộ dạng này của Tống Ân Nhã có đủ thê thảm.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp, trang điểm tinh xảo, giờ phút này bị hắt nước trà, trên mặt dính đầy lá trà, rất thê thảm chật vật.
Càng ghê tởm hơn…
Hóa ra khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ân Nhã đều do trang điểm mà ra.
Một nửa mặt được tẩy trang, không có linh khí, có vẻ mộc mạc bình thường.
Xem ra cái gọi là mỹ nữ, chỉ là trải qua giai đoạn đóng gói, cái gọi là mỹ nữ của thủ đô, thiên kim của thị trưởng chỉ bình thường như vậy thôi!”
“Dọn bàn sạch sẽ đi!”
Mộ Nhã Triết phân phó một câu, dứt lời, anh đứng dậy, cầm lấy văn kiện đi tới cửa.
Mẫn Vũ dạ đứng ở một bên, nhường đường cho anh.
Đi tới cửa, môi Tống Ân Nhã hơi run run, thử thăm dò vươn tay nắm lấy ống tay áo anh, Mộ Nhã Triết giống như mọc mắt ở phía sau, vô tình né tránh động tác của cô ta, mặt không chút thay đổi.
Tay Tống Ân Nhã nắm vào khoảng không, trơ mắt nhìn anh sập cửa rời đi, “Rầm” một tiếng cực lớn, giống như không cần nói gì cũng biết được anh có bao nhiêu không vui.
Động tác đóng cửa quá chấn động, thế cho nên Mẫn Vũ đứng bên cạnh cũng bị dọa nhảy dựng lên, cả kinh trố mắt.
Hôm nay tâm tình ông chủ hình như không được tốt, xem ra anh ta phải cẩn thận một chút!
Vừa thu dọn, anh ta vừa nhanh chóng thông báo cho cấp dưới một tiếng, nhìn sắc mặt mà làm!
Anh ta nhanh chóng thu dọn cái bàn cho sạch.
Văn phòng tổng giám đốc, không phải người bình thường có thể tiến vào, đều đã phân chia bảo vệ và trợ lý chuyên môn, có thể tự do ra vào chắc là ngoại trừ một vài thành viên ban giám đốc quan trọng của tập đoàn tài chính ra, thì chỉ có một mình Mẫn Vũ!
Văn kiện quan trọng cũng do anh ta đưa cho.
Sau khi Mộ Nhã Triết sập cửa rời đi, Tống Ân Nhã giống như thoát lực, chậm rãi ngồi dưới đất, thương tâm khóc nức nở.
Sau khi Mẫn Vũ thu dọn bàn xong, anh ta xoay người liền thấy Tống Ân Nhã bất lực ngã ngồi dưới đất, che mặt khổ sở khóc.
Anh ta đi qua, tốt bụng nói: “Cô Tống, có cần tôi phái người đưa cô về không?”
“…”
Mẫn Vũ tốt bụng nhắc nhở một phen: “Cô Tống?”
Tống Ân Nhã đang chìm đắm trong tuyệt vọng, anh ta lên tiếng quấy nhiễu, làm cho cô ta cảm thấy phiền, ngẩng đầu giận dữ hét: “Anh không cần lo cho tôi!”
Mẫn Vũ nhăn mày, vì hành vi vô lễ của cô ta mà tức giận vài phần.
Nhưng mà với thân phận của anh ta, không thể so đo với cô ta.
Anh ta cười tao nhã, lập tức bình tĩnh nói: “Nếu cô cảm thấy khổ sở, có thể tìm một góc mà khóc lớn một lát, ít nhất trước hết phải nghĩ cách rửa sạch mình đi đã! Nhìn cô như vậy rất khó coi đó! Hơn nữa cô ngồi ở chỗ này, cũng làm tôi cảm thấy bị quấy nhiễu!”
“Cái gì?”
“Ông chủ thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, trên người cô bẩn, đừng làm dơ văn phòng, trở về anh ấy sẽ tức giận!” Mẫn Vũ mặt không chút thay đổi nói.
“Anh - -!”
Tống Ân Nhã nghe ra được nói móc trong lời anh ta, tức giận nhướng mày, tức giận trừng anh ta.
Mẫn Vũ mỉm cười, lại không sợ hãi uy hiếp trong mắt cô ta, trong lời nói lạnh lùng: “Mời cô rời đi, được không?”
“Được! Được lắm! Đều muốn đuổi tôi đi đúng không? Tôi đi!” Dứt lời, Tống Ân Nhã đứng dậy muốn đi.
Mẫn Vũ ở phía sau nói: “Đợi đã!”
Tống Ân Nhã quay đầu lại: “Lại muốn làm cái gì?”
“Túi của cô, đừng quên chứ!” Mẫn Vũ đưa túi xách cho cô ta.
Tống Ân Nhã thở hổn hển, giật lấy túi xách trong tay anh ta, xoay người sập cửa rời đi.
Sau khi cô ta về nhà, liền đem mình nhốt ở trong phòng, khóa cửa không ra ngoài, lúc Tống Vân Tích trở về, gõ cửa cũng không thấy cô ta trả lời.
Anh ta không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ cảm nhận được, tâm tình của em gái anh ta không tốt, ít nhiều cũng liên quan đến chú Mộ - -
Nhưng mà anh ta lại mệt mỏi ứng phó chuyện này rồi!
Em gái này của anh ta chuyện khác thì được, nhưng tính tình đặc biệt cố chấp, một chuyện đã nhận thức, liền phải đánh vỡ bức tường chắn, cho đến khi đầu rơi máu chảy cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý!
Buổi tối cùng ngày, Tống Ân nhã quyết định một chuyện, cô ta quyết định mạo hiểm, nếu không chiếm được anh Mộ, như vậy cho dù dùng một chút thủ đoạn bẩn thỉu, cô ta cũng sẽ không tiếc!
Đương nhiên chuyện này sau này mới nói rồi!
Chuyện Mộ Nhã Triết kết hôn, rất nhanh cũng đến tai Mộ Lâm Phong.
Người của Mộ Lâm Phong ở trong hai giới trắng đen cực kỳ trải rộng, có rất nhiều mối quan hệ, chuyện Mộ Nhã Triết kết hôn không thể gạt được ông ta lâu lắm!
Biết được Mộ Nhã Triết gạt trên dưới nhà họ Mộ, cùng Vân Thi Thi lĩnh giấy chứng nhận, trong lúc này giận không kìm được.
Lĩnh giấy chứng nhận có ý nghĩa gì?
Ý là bọn họ chính thức là vợ chồng dựa trên luật pháp!
Mộ Lâm Phong cực kỳ bất mãn anh làm như vậy, vì thế gọi một cuộc điện thoại, Mộ Nhã Triết vừa mới nghe máy, Mộ Lâm Phong ở bên kia bùng nổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc