Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 890

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu không còn gì để nói: “Mẹ cháu kết hôn, cậu có gì mà khổ sở?”
Nói xong, cậu có chút hoài nghi nghiêng đầu liếc anh một cái, ghét bỏ hỏi: “Không phải là cậu có chứng cuồng yêu chị gái đấy chứ?”
Cung Kiệt nhíu mày, trình độ ngữ văn của anh dĩ nhiên là rất tốt, nhưng mà quanh năm ở nước ngoài, một chút từ ngữ lạ, anh lại thấy khó hiểu.
Ví dụ như là chứng cuồng yêu chị gái…
Có ý gì đây?
Hữu Hữu lại ghét bỏ anh ở trong lòng, phiên dịch thành tiếng anh.
Vẻ mặt Cung Kiệt kinh ngạc, lập tức suy nghĩ một phen, trả lời: “Có một chút…”
Hữu Hữu lại càng ghét bỏ.
“Trong cảm nhận của cậu, cả đời này trong lòng cậu chỉ có hai người phụ nữ quan trọng nhất. Một là bà ngoại cháu, còn lại là mẹ cháu.”
“Nếu mẹ là người mà cậu yêu quý, như vậy, mẹ nhận được hạnh phúc, cậu không thấy nên vì mẹ cảm thấy vui vẻ sao?” Hữu Hữu nói.
Cung Kiệt có chút mất mát: “Chị ấy sẽ hạnh phúc sao?”
“Điểm này cậu không làm chủ được, giống như vậy, cháu cũng không làm chủ được. Nhưng mà cháu nghĩ, mỗi lần mẹ lựa chọn, mẹ đều sẽ suy nghĩ tường tận! Cho nên cháu tin tưởng vào lựa chọn của mẹ!”
Hữu Hữu đột nhiên thở dài một tiếng, ra vẻ người lớn vỗ vỗ vai Cung Kiệt, giống như lây nhiễm chút mất mát của anh.
“Kỳ thật lúc biết mẹ và cha sắp đính hôn, tâm tình của cháu cũng cực kỳ phức tạp. Cho nên cháu có thể hiểu cậu.”
Cung Kiệt nghe vậy, nghi hoặc nhíu mày: “Tâm tình phức tạp sao?”
Ngay sau đó, khóe môi Cung Kiệt giật giật, ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu: “Không phải là cháu có chứng cuồng yêu mẹ đấy chứ?”
Hữu Hữu nhíu mày: “Mẹ là bảo bối của cháu, là bảo bối quý giá nhất trên thế giới này.”
Ngồi sau xe, một người cuồng chị một người mẹ là bảo bối, nhìn nhau, yên lặng thở dài, hiểu nhau không cần nói, tội nghiệp giúp đỡ nhau liếm miệng vết thương.
Hữu Hữu mở lòng, yên lặng khạc ra nước đắng: “Từ khi cháu sinh ra liền cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau! Cho dù khổ sở, chỉ cần có thể ở bên cạnh mẹ, cháu trời không sợ, đất cũng không sợ…”
Cung Kiệt cũng cảm động lây, “Từ khi cậu sinh ra, cũng cùng chị gái sống nương tựa lẫn nhau! Cho dù khổ sở, chỉ cần có thể ở bên cạnh chị ấy, cậu cũng không sợ hãi.”
Ánh mắt Hữu Hữu đột nhiên trở nên hung ác: “Nhưng mà không có nghĩ tới, đột nhiên có một người đàn ông nhảy ra giữa đường.”
Cung Kiệt cũng cùng chung mối thù: “Đoạt đi chị gái của cậu…”
Hữu Hữu nắm tay lại: “Người này tuyên bố muốn ςướק đi mẹ cháu, cháu coi là tình địch.”
Cung Kiệt lo lắn: “Nhưng anh ta là người đàn ông mà chị gái yêu.”
Hữu Hữu bực tức nói thầm: “Cháu còn phải gọi ‘Tình địch’ này một tiếng ‘Cha’ …”
Cung Kiệt lại lắc đầu: “Nhưng ta không thể tiếp nhận được anh rể này…”
Hai người đột nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái, nhìn chăm chú nhau, đột nhiên lại yên lặng thở dài một tiếng, nói ra cùng lúc, ôm nhau cùng một chỗ, tinh thần chán nản giúp nhau liếm miệng vết thương.
“Cháu cảm thấy mẹ kết hôn, cháu giống như mất đi một nửa linh hồn rồi.”
“Cậu cũng cảm thấy thất tình rồi…”
“Nhưng mà mặc kệ như thế nào, chỉ cần là lựa chọn của mẹ, cháu đều…” Hữu Hữu xiết chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu đều chúc phúc!”
Chỉ là ánh mắt giống như con thú nhỏ bị thương.
Cung Kiệt nhìn chăm chú: “Hữu Hữu, lễ đính hôn của mẹ cháu, cậu có nên đi hay không?”
“Cậu, thứ cho cháu nói thẳng, cậu có phải cuồng chị thời kỳ cuối rồi không…” Hữu Hữu yên lặng hỏi.
“…”
“Cháu cảm nhận được, nếu là mẹ lựa chọn, cậu là người thân của mẹ, nên ôm ấp lấy chúc phúc, không phải sao?”
Hữu Hữu dừng một chút, lại nói: “Mẹ chắc chắn hi vọng ở thời khắc quan trọng như vậy, có cậu chứng kiến.”
Đôi mắt Cung Kiệt ngưng lại, có vẻ đăm chiêu.

Đêm nay Hữu Hữu cùng Cung Kiệt mượn rượu giải sầu sầu càng sầu hơn.
Cung Kiệt gợi lên ưu thương ẩn sâu trong đáy lòng cậu.
Nói thực, mẹ sắp kết hôn, cậu ngoài mặt chúc phúc, là cao hứng, trong lòng vẫn có chút nhàn nhạt không bỏ xuống được.
Hóa ra ẩn sâu trong đáy lòng, nhìn Cung Kiệt tội nghiệp liếm miệng vết thương, cảm xúc của cậu cũng bị cuốn theo, vì thế hai cậu cháu kề vai sát cánh, cùng nhau mất mát.
Vân Thi Thi đương nhiên không biết Hữu Hữu ăn tối cùng Cung Kiệt.
Hữu Hữu chỉ nói có việc, ăn bữa tối xong sẽ về nhà.
Vân Thi Thi không yên lòng, Hữu Hữu gửi một tấm ảnh của Lý Hàn Lâm qua, thuận lợi qua cửa.
Mà Tiểu Dịch Thần thì sao?
Biết được mẹ và cha sắp đính hôn, cao hứng như ngồi trên khinh khí cầu, bay lên trời rồi.
Quá vui vẻ!
Sao không vui vẻ được chứ?
Từ nay về sau, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận, đây chính hạnh phúc cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Bữa tối, Vân Thi Thi làm vằn thắn ăn.
Cô hiếm khi vui vẻ, nghĩ nếu rảnh rỗi, cô lại làm bánh chẻo ăn.
Đã lâu rồi không ăn bánh chẻo, nói đến bánh chẻo, Hữu Hữu làm bánh chẻo là tuyệt nhất, có phần nhớ, chỉ là hiện giờ Hữu Hữu không có ở nhà, cô quyết định tự mình ra tay, cơm no áo ấm.
Kết quả…
A, đã lâu rồi không làm vằn thắn, hơn nữa không có Hữu Hữu ở bên cạnh chỉ điểm, không có người chỉ đạo, cô làm bánh chẻo hình thù kỳ quái, hình tượng không dính bụi trần.
Không dính bụi trần ý là: Người bình thường không có làm thành hình dạng như vậy.
Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, yên lặng nói thầm một câu: “Hữu Hữu làm bánh chẻo không phải như vậy.”
Một mũi tên xuyên tim…
Vân Thi Thi ôm иgự¢ chống đỡ thân thể, hiển nhiên là bị đả kích.
Tiểu Dịch Thần gảy bánh chẻo có hình dạng kỳ lạ lên, lẩm bẩm nói: “Có thể ăn được thứ này sao?”
Vân Thi Thi hoàn toàn ngã xuống đất không dậy nổi.
Tiểu Dịch Thần ghét bỏ: “Haizz, trong nhà không có Hữu Hữu là không được! Mẹ, mẹ vẫn nên gọi đồ ăn thôi. Hôm nay cha về muộn!”
Nói xong cậu đau khổ nâng má, ngồi bên cạnh bàn, trong lòng yên lặng oán hận: Vì sao Hữu Hữu không mang theo cậu đi ăn bữa tiệc lớn? Vứt bỏ cậu ở nhà.
Trái tim bị tắc.
Vân Thi Thi an ủi cậu: “Tiểu Dịch Thần, thực xin lỗi, hôm nay trạng thái của mẹ không tốt, kỳ thật mẹ làm bánh chẻo rất được, chỉ là lâu rồi không xuống bếp.”
“Mẹ, mẹ không thể ỷ lại quá nhiều vào Hữu Hữu…”
“…”
“Con có cảm giác Hữu Hữu làm hư mẹ rồi, haizz. Đau lòng cho Hữu Hữu…”
Vân Thi Thi nôn ra máu.
Hình như là có một chút!
“Mẹ sai lầm rồi.” Vân Thi Thi khóc không ra nước mắt, “Mẹ nhất định sẽ học làm nội trợ thật tốt!”
“Mẹ, con chỉ nói đùa thôi, me đừng coi là thật!”
Tiểu Dịch Thần thấy bộ dạng cô mất mát, khẩn trương nói: “Kỳ thật mẹ không cần phải làm nội trợ! Mẹ chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được!”
Vân Thi Thi nhìn bàn bừa bãi, cuối cùng quyết định gọi đồ ăn làm sẵn!
Đêm dài.
Lúc Mộ Nhã Triết trở về, hai cậu nhóc đều đã nằm ngủ, Vân Thi Thi ngồi trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn kịch bản, đợi anh về nhà.
Thấy anh trở về, Vân Thi Thi lập tức nhận tiền, nhào vào trong lòng anh, ôm anh: “Sao anh về muộn vậy?”
Giọng nói nhu nhược, rõ ràng là có chút buồn ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc