Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 889

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nếu điều tra chuyện này một phen, có thể để con nhóc này hết hi vọng với Mộ Nhã Triết, như vậy có lẽ là một chuyện đáng mạo hiểm!
Vì thế Tống Vân Tích gọi một cuộc điện thoại, gọi cho một người bạn có quan hệ rất tốt, hơn nữa còn dặn dò chuyện này.
Đầu bên kia vừa nghe nói muốn điều tra Mộ Nhã Triết, lập tức hoảng hốt.
Dù sao bất luận ở lĩnh vực gì, ba chữ Mộ Nhã Triết là cái tên như sấm bên tai, người bình thường vừa nghe thấy tên này, trái tim liền kính sợ.
Tống Vân Tích giải thích, chỉ cần tra một phen, tình hình hôn nhân của Mộ Nhã Triết, những thứ khác không cần.
Vừa nghe chỉ cần điều tra tình hình hôn nhân, đầu bên kia gật đầu đồng ý luôn.
Một lúc sau, di động Tống Vân Tích có một tấm hình được gửi đến.
Là dùng cameras trong di động chụp ảnh, trong ảnh chụp, là một giao diện hệ thống, tình hình hôn nhân của Mộ Nhã Triết, trên tư liệu hiển thị đã kết hôn, mà vợ điền ba chữ rõ ràng “Vân Thi Thi”!
Tống Vân Tích thấy, trong lòng trái lại thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại di động đến tay Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã nhận lấy di động nhìn xem, sửng sốt vài giây, đột nhiên giống như thoát một nửa sức lực, linh hồn lạc phách ngồi trên ghế sofa, mặt không chút thay đổi.
Tống Vân Tích nói: “Lần này em có thể hết hi vọng rồi! Chú Mộ thật sự kết hôn rồi…”
Còn chưa dứt lời, Tống Vân Tích thoáng nhìn Tống Ân Nhã đột nhiên mím chặt môi, nước mắt lập tức tràn mi mà ra, khóc lóc!
“Em không tin! Em thật sự không tin… Hu hu hu… Không có khả năng! Điều này sao có thể? Anh Mộ… Sao anh Mộ có thể kết hôn được chứ? Gạt người, đây đều là gạt người! Hu hu hu…”
Tống Ân Nhã yếu ớt, suy sụp và bất lực khóc, giống như bừng tỉnh khi thế giới sụp đổ, tận thế xuất hiện.
Hình ảnh này hoàn toàn phá hủy tất cả phòng tuyến tâm lý của cô ta!
Cô ta có cảm giác mặt mình bị đánh vài cái tát nóng rát!
Quả nhiên Vân Thi Thi không nói dối.
Bọn họ thật sự kết hôn rồi?
Nhưng mà cô ta không nghĩ ra, sao anh Mộ có thể thật lòng với cô chứ?
Anh ấy là một người lạnh lùng với tình cảm, cô ta không thể có được, dựa vào cái gì Vân Thi Thi có thể có được?
Bên tai vang lên những lời Vân Thi Thi nói - - “Chồng kiếm được để cho vợ tiêu, chẳng lẽ không phải là chuyện hiển nhiên sao? Ở đây cô có tư cách gì mà ghen tị với tôi?”
Đúng vậy! Cô ta có tư cách gì? Cô ta có tư cách gì mà ghen tị với Vân Thi Thi?
Dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của anh Mộ!
Tống Ân Nhã đau lòng khóc, Tống Vân Tích không đành lòng nhìn, đi qua, ôm lấy cô ta: “Ân Nhã, anh biết em rất đau khổ! Nhưng mà hiện thực là như vậy, em nên học cách chấp nhận hiện thực đi!”
“Sao em có thể chấp nhận nổi được chứ?”
Tống Ân Nhã ấm ức hỏi lại: “Anh Mộ và cô ta kết hôn, chuyện như vậy em nên chấp nhận thế nào đây? Hu hu hu…”
“Em nên hoàn toàn hết hi vọng đi! Chuyện này em đã đồng ý với anh, Ân Nhã, em không thể nuốt lời!” Tống Vân Tích nói.
Tống Ân Nhã im lặng cắn môi, ánh mắt trong nháy mắt tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi.
Cô ta âm thầm nắm chặt tay, trong lòng chỉ có âm thanh không ngừng vang vọng: Cô ta không chiếm được, ai cũng đừng hòng chiếm được!
Vân Thi Thi, cô rất đắc ý phải không?
Cho rằng chiếm được anh Mộ, giống như chiếm được toàn bộ thế giới có phải không?
Ha ha!
Cô ta không chiếm được trái tim, không chiếm được người, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến tranh giành!
Bất luận là ai, đều giống nhau cả thôi!
Trong lòng Tống Ân Nhã âm thầm oán hận như vậy…
Trước cổng trường học, một chiếc xe Bentley xa hoa đỗ lại.
Chuông tan học vang lên.
Vân Thiên Hữu vừa đi ra cổng trường, chuông điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Cậu thấy là số của Cung Kiệt, sau khi nhấn nút nghe, híp híp mắt lại: “Cậu, có chuyện gì thế ạ?”
“Cậu đợi cháu ở cổng trường.”
Vân Thiên Hữu ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng trông thấy một chiếc xe Bentley xa hoa có rèm che, cậu đi qua, lái xe lập tức đi xuống xe, cung kính mở cửa sau xe cho cậu.
Cậu nhóc vừa mới bước lên xe, đột nhiên trông thấy ghế dựa an toàn cho trẻ em được trang bị ở phía sau, khóe mắt giật giật mạnh một phen.
“… Đây là?”
“Ghế dựa an toàn cho trẻ em.”
Cung Kiệt giải thích một phen, lập tức cười dịu dàng: “Cậu thương cháu, đến đón cháu, cố ý vì cháu mà chuẩn bị đó.”
Hữu Hữu trợn trừng mắt: “…”
Mẹ nó thật giống như thiểu năng trí tuệ.
“Cháu không ngồi.”
“Vì sao?”
“Ngồi ghế dựa này không thoải mái.”
Cung Kiệt cười nói: “Vậy ngồi ở trên người cậu, có được không?”
Hữu Hữu trợn trừng mắt lần thứ hai.
Mẹ nó thật giống như thiểu năng trí tuệ.
Ai muốn ngồi lên người cậu.
Cung Kiệt không đợi cậu trả lời, vươn hai tay ra, ôm cậu ngồi lên người mình, cao giọng ra lệnh: “Lái xe!”
“Dạ!”
Xe chậm rãi khởi động.
Trên đường, Hữu Hữu cảnh giác nhìn thoáng cảnh tượng không ngừng đi qua bên ngoài cửa sổ xe, có chút hoài nghi hỏi han: “Cậu muốn lừa bán cháu đi nơi nào?”
“Lừa bán sao?”
Cung Kiệt giống như nghe được một chuyện buồn cười, môi mỏng khẽ nhếch, cười bất đắc dĩ: “Cháu ngoại trai của cậu, cậu có thể lừa bán cháu đi chỗ nào chứ?”
“Mẹ nói, nhất định phải biết bảo vệ chính mình, ngoại trừ mẹ và cha, mọi người đều có thể lừa bán cháu.”
Dừng một chút, Hữu Hữu dùng ánh mắt cực kỳ cảnh giác nhìn về phía Cung Kiệt: “Cho dù là cậu thân mến của cháu, cũng nên đề phòng như vậy!”
Cung Kiệt: “…”
Cảm giác mình bị ghét bỏ rồi.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cậu nhóc, ra vẻ nghiêm túc nói: “Có đôi khi cảnh giác như vậy không phải là chuyện tốt. Huống hồ ai sẽ luẩn quẩn trong lòng, đi lừa bán một người đứng đầu khủng pố như vậy.”
“Cậu yêu quý, phiền cậu chú ý lời nói.”
Hữu Hữu thanh minh: “Người đứng đầu khủng pố, đó là hình dung cậu. Cháu á, là một đứa bé ngoan thuần khiết như ánh mặt trời, không hề làm những việc khủng pố.”
Cung Kiệt nhàn nhạt châm chọc nói: “Cháu không làm, cháu chỉ ra lệnh cho một đám phần tử khủng pố mà thôi.”
Hữu Hữu tao nhã ôm hai cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo.
Cung Kiệt lại cười, vểnh cao cái mũi đáng yêu, trêu chọc nói: “Nhưng mà có ai có thể nghĩ đến, một người như vậy lại là một cậu nhóc bảy tuổi, Hữu Hữu, cháu giấu quá sâu rồi!”
“Những thứ vô nghĩa này, xin miễn ạ!”
Hữu Hữu dơ tay, cực kỳ có khí thế chặn trêu chọc của Cung Kiệt, nâng mắt nhìn anh: “Cậu tìm cháu có việc gì ạ?”
“Không có việc gì thì không thể tìm cháu chơi đùa được à?”
Hữu Hữu lạnh lùng vô tình nói: “Không thể, cháu bận rộn nhiều việc.”
Cung Kiệt nhất thời gặp trắc trở: “…”
Cậu vội vàng nói. “Có việc thì nói trọng điểm, không có việc vậy thì đưa cháu về nhà, cháu phải về nhà với mẹ!”
“Cháu ngoan của cậu, bữa tối hôm nay ăn cùng cậu được không?”
“Từ chối.”
“Vì sao?” Vẻ mặt Cung Kiệt bi thương nhìn cậu.
Hữu Hữu cười: “Gía trị con người của cháu cực kỳ đắt, phí lên sân khấu cậu trả nổi không?”
Cung Kiệt nghẹn lời không nói được câu nào lần thứ hai.
Đột nhiên anh thở dài một tiếng, nói: “Mẹ cháu kết hôn, cậu khổ sở trong lòng…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc