Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 883

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô sợ Hữu Hữu thấy cảnh này sẽ bị ảnh hưởng không tốt.
"Không thể làm một người mẹ tốt sao? Sao lại như vậy được?" Mộ Nhã Triết cười, lại nói: "Trẻ con bây giờ đều tinh ranh như quỷ ấy, hiểu không ít thứ đâu!"
Nói xong, anh ôm lấy cô, mỉm cười kề sát vào mặt cô: "Đừng nghĩ ngợi nhiều, chúng ta tiếp tục nào..."
Vân Thi Thi đẩy *** anh ra, có chút ý tứ muốn nói mà không thốt nên lời.
Mộ Nhã Triết hôn lên môi cô, nhiệt độ trong phòng càng ngày càng nóng lên, cảnh tượng kiều diễm bắt đầu.
...
Ngày đính hôn đã được xác định.
Đối với chuyện đính hôn, trong lòng Vân Thi Thi vừa chờ mong lại vừa lo lắng.
Mộ Nhã Triết nói, lễ đính hôn không cần tổ chức quá mức cầu kỳ, về phần khách khứa, anh chỉ mời một vài người quan trọng và bạn bè thân thiết, có quan hệ hợp tác kinh doanh chặt chẽ đến để chứng kiến cho nghi lễ.
Khách khứa bên nhà gái thì tùy ý cô quyết định.
Vân Thi Thi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho Cung Kiệt.
"Chị!" Bên kia truyền đến giọng điệu quyến rũ của Cung Kiệt.
Mấy ngày trước, Cung Kiệt cũng có gọi điện cho cô, chỉ là khi đó cô còn bận xử lý chuyện của Vân Nghiệp Hậu.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là đã lâu rồi chưa gặp nhau.
"Chị, gần đây chị bận nhiều việc lắm sao?" Cung Kiệt hỏi.
Vân Thi Thi trầm ngâm một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Tiểu Kiệt, chị có chuyện này muốn nói với em, bây giờ có tiện cho em không?"
"Có chuyện gì? Chị cứ nói đi!"
"Nói qua điện thoại thế này rất bất tiện, vậy... Bây giờ em có rảnh không? Chị mời em uống cà phê."
Cung Kiệt vui vẻ đáp ứng: "Được!"
Địa điểm hẹn gặp là tiệm bánh ngọt mà cô thường ghé qua.
Cung Kiệt đã đặt trước một phòng bao.
Ngồi gần cửa sổ, cách đó tầm trăm mét có sắp xếp ám vệ, cẩn thận phong tỏa tất cả những nhân viên khả nghi.
Lúc Vân Thi Thi đến nơi, Cung Kiệt đã gọi sẵn cho cô một tách cà phê Blue Mountain mà cô thích nhất, vừa thấy cô đến, anh liền ngẩng đầu lên: "Chị đến rồi à?"
Dường như anh rất thích áo gió, đặc biệt là áo gió màu trắng, phối hợp với mái tóc màu bạc, lại cộng thêm thân hình cao gầy, anh đứng giữa đám người, có muốn không nhận ra cũng khó.
Vốn là lúc ngồi chờ anh có đốt một điếu thiếu lá, nhưng vừa thấy cô đến, anh liền nhẹ nhàng dụi tắt.
Anh nhớ rõ, cô không thích mùi khói, càng không thích ***.
Bởi vậy, ở trước mặt cô, việc *** bị cấm tiệt.
Anh đã nhận lời cô sẽ không ***, chỉ là cơn nghiện TL phát tác, cho nên anh mới thừa dịp cô chưa đến mà hút một điều. Không ngờ vừa châm lửa lên thì cô đã đến rồi!
Trên mặt Cung Kiệt có chút xấu hổ, anh hắng giọng một cái, cười cười để che giấu.
"Tiểu Kiệt, em lại *** rồi."
"Em sai rồi..."
Anh lộ ra ánh mắt ngập nước, muốn tỏ vẻ nũng nịu trước mặt cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vân Thi Thi bất đắc dĩ, ngồi xuống ghế, phát hiện ra Cung Kiệt đã gọi sẵn đồ ngọt cho mình thì không khỏi có chút ngạc nhiên: "Sao em biết được vị chị thích thế?"
"Lần trước chúng ta cùng nhau uống trà chiều, chị đã chọn những thứ này, em đều nhớ rõ."
Anh nhớ rõ từng chi tiết những chuyện có liên quan đến cô, cô thích món đồ ngọt nào, cà phê gì, đồ ăn nhẹ nào, anh đều nhớ kỹ.
Vân Thi Thi mỉm cười ấm áp, vì sự chu đáo tỉ mỉ của anh mà cảm động.
Cung Kiệt dịu dàng nhìn cô, trong mắt không hề che giấu sự cưng chiều, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, hỏi: "Chị, thời gian trước em ra nước ngoài, lúc về nước có mua cho chị một món quà nhỏ!"
Nói xong, anh đẩy một cái hộp được gói tinh xảo đến trước mặt cô.
Vân Thi Thi có phần ngoài dự kiến: "Quà sao? Là quà gì thế?"
Cung Kiệt lười biếng đưa tay chống má, chớp chớp mắt nhìn cô: "Chị mở ra nhìn xem!"
Vân Thi Thi có phần ngoài dự kiến: "Quà sao? Là quà gì thế?"
Cung Kiệt lười biếng đưa tay chống má, chớp chớp mắt nhìn cô: "Chị mở ra nhìn xem!"
"Được!"
Vân Thi Thi vô cùng cẩn thận mở hộp quà ra, nhìn thấy một cái đồng hồ Omega rất tinh xảo. So với đồng hồ nam thì đồng hồ nữ có vẻ nhẹ nhàng và tinh tế hơn, nhưng trên mặt đồng hồ lại khảm kim cương, lộ ra hết sự xa hoa của nó.
Đồng hồ Omega vô cùng đắt đỏ và xa xỉ.
Đối với Vân Thi Thi mà nói, món quà này đương nhiên là rất đáng quý!
"Cái này... có phải là rất đắt không?" Vân Thi Thi hơi nhíu mày, không muốn anh tiêu pha lãng phí như vậy.
Cung Kiệt khẽ nhướng mày, bật cười: "Chị, chị còn nhớ không? Chiếc đồng hồ này là món quà mà em đã hứa sẽ tặng cho chị."
Anh vừa dứt lời, Vân Thi Thi lập tức nhớ ra, thì ra anh tặng chiếc đồng hồ này là có nguyên do.
Lúc Vân Thi Thi còn nhỏ từng có một cái đồng hồ Omega, đó là vật Mộ Khuynh Thành đeo trên người, bởi vì cô rất thích nên mẹ mới đeo lên tay cho cô.
Cô cực kỳ thích chiếc đồng hồ này, không dám mang đi chơi, lúc nào cũng hết sức nâng niu.
Nhưng có một lần, Cung Kiệt lén lút mang chiếc đồng hồ cô đặt ở trong ngăn kéo ra ngoài chơi, kết quả lại không cẩn thận mà đánh mất, anh chột dạ nên không dám nhắc tới.
Mãi cho đến khi Vân Thi Thi tìm không ra đồng hồ của mình mới đau lòng bật khóc, Cung Kiệt đành bất đắc dĩ ôm cô vào lòng, vừa hối hận lại vừa luống cuống tay chân, chỉ có thể dỗ cô: "Thi Thi đừng khóc! Về sau chờ Tiểu Kiệt có tiền thì sẽ mua cho Thi Thi chiếc đồng hồ tốt nhất thế giới!"
Lúc này cô mới chịu nín khóc, còn nói: "Đây là em đã đồng ý với chị rồi đấy, không thể nói mà không giữ lời đâu!"
Việc này đã trôi qua rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức cô đã quên mất, thế nhưng anh vẫn ghi nhớ trong lòng.
Lần này anh ra nước ngoài là để hộ tống một lô hàng lớn, lúc đến châu Âu thì mua được chiếc đồng hồ này.
Đối với Cung Kiệt hiện giờ mà nói, giá trị của một chiếc đồng hồ không nằm ở việc nó đắt thế nào, mà nằm ở chỗ cô có thích nó không.
Đối với Vân Thi Thi mà nói, có thích hay không, không nằm ở bề ngoài đẹp đẽ hay giá cả đắt đỏ của nó, chỉ cần là đồ Cung Kiệt đưa, cô chắc chắn sẽ thích.
Vân Thi Thi cầm chiếc hộp lên, nhìn chiếc đồng hồ bên trong đó, trên mặt tràn ngập cảm giác hài lòng và vui vẻ.
Cung Kiệt cười, thấy cô nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ thì biết rõ cô thích nó.
Vì vậy, anh dịu dàng nói: "Nào, để em đeo cho chị."
Ngay sau đó, anh liền cầm lấy chiếc đồng hồ, sau khi điều chỉnh dây đeo thì nâng cổ tay cô lên, cẩn thận đeo chiếc đồng hồ cho cô.
Cung Kiệt cúi đầu, tỉ mỉ chỉnh lại dây đeo cho vừa tay cô, Vân Thi Thi bật cười: "Khi đó chị chỉ nói đùa mà thôi, không ngờ em vẫn còn nhớ rõ! Chị tưởng em đã quên rồi chứ!"
"Làm sao em quên được! Những chuyện em đã từng đồng ý với chị, em đều nhớ rất rõ!"
Cung Kiệt dừng một chút, nâng mắt lên, ánh mắt sáng rực, anh cười rộ lên, khóe mắt cong cong rất đẹp: "Em còn nhớ rõ, em đã đồng ý với chị, bao giờ chị lấy chồng, em nhất định sẽ tự tay nắm tay chị, giao lại cho người đàn ông của đời chị."
Vân Thi Thi bỗng nhiên giật mình, cô không khỏi nâng mắt lên nhìn anh chăm chú, lại thấy anh cúi đầu xuống chỉnh giờ giấc trên đồng hồ cho cô.
"Tiểu Kiệt, nếu như chị muốn kết hôn, em sẽ chúc phúc cho chị chứ?"
Cô cẩn thận cất tiếng hỏi.
Chỉ là, cô vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Cung Kiệt đột nhiên cứng ngắc, động tác trên tay cũng dừng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc