Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 881

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Cảm ơn ông nội!"
Hữu Hữu nói ngọt một câu.
Mộ Thịnh nhận trà của cậu, như vậy những người còn lại, đương nhiên càng không lập trường khước từ gì rồi!
Khi Hữu Hữu bưng trà đi đến trước mặt Mộ Lâm Phong, ngước mắt, một già một trẻ, dùng ánh mắt giao phong ngắn ngủi qua.
Lòng dạ Hữu Hữu biết rõ, Mộ Lâm Phong không đồng ý cậu.
Nhưng cậu thì sao? Cũng không đồng ý ông trẻ này!
Không đồng ý thì không đồng ý, trà phải mời, đây là quy củ, nhất định phải coi trọng!
"Ông trẻ, mời uống trà!"
Hữu Hữu cười một tiếng, không kiêu ngạo không tự ti dâng trà lên.
Mộ Thục Mẫn gấp gáp nhìn chằm chằm vào Mộ Lâm Phong, đã thấy ông lại vươn tay, nhận lấy trà của Hữu Hữu, chỉ là khóe miệng lại là co quắp một trận, hiển nhiên cố gắng ẩn nhẫn tức giận.
Ông không phải là muốn tiếp nhận chén trà này chứ?!
"Anh hai!"
Bà ta có chút lo nghĩ hô nhỏ, lại thấy ánh mắt Mộ Lâm Phong cảnh cáo, đến tận đây, bà ta liền vội vàng cúi đầu xuống, không dám tiếp tục hai lời.
"Vân Thiên Hữu... Tên cháu là vậy?"
Hữu Hữu gật đầu, nhìn qua ông ta, đôi mắt mỉm cười.
"Là cái tên rất hay!"
Mộ Lâm Phong thổ lộ một câu ba phải, lập tức, nhấp một ngụm trà, liền bỏ qua một bên, chỉ là từ đầu đến cuối sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Trà kính qua hai vòng, Mộ Thịnh và Mộ Lâm Phong đều nhận, như vậy những người khác, cũng không nói gì nữa rồi!
Khi Hữu Hữu kính trà đến trước mặt Mộ Thục Mẫn, vẻ mặt Mộ Thục Mẫn co quắp một chút, lập tức cố gắng đè ép khó chịu trong ***, bức bách chính mình giả bộ trấn định tiếp nhận trà, nhấp một ngụm, liền vội vàng để qua một bên.
Còn quá trình sau đó, thuận lợi tiến triển.
Mộ Nhã Triết dẫn cậu, mà cậu thì sao, giống như là sư tử con kế thừa lãnh địa, theo sát bước tiến của anh, dò xét trên lãnh địa của mình.
Đợi quy củ đều qua, Hữu Hữu liền đứng giữa phòng, hướng về các trưởng bối, cúi người ba cái, câu đó đứng thẳng người lên, bình tĩnh mà thong dong, giống một người lãnh đạo trí tuệ, làm cho người ta lau mắt mà nhìn!
Một đôi con ngươi màu đen giống như mã não, hiện lên ý cười.
Tim Mộ Lâm Phong bỗng nhiên nhận lấy rung động!
Đứa bé này, tương lai nhất định không tầm thường!
Ông ta, có một loại cảm giác nguy cơ!
Trên đường trở về, Hữu Hữu ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng không nhịn được nữa, cười khanh khách.
Mộ Nhã Triết bị tiếng cười của cậu lây, môi mỏng cũng không nhịn được vẽ ra một đường cong.
"Cha, cha có nhìn thấy vẻ mặt Mộ Lâm Phong không? Toàn bộ quá trình tái xanh, nhìn xon, giống như nhìn một kẻ xâm lược!"
Sau đó cậu nghiêng đầu một chút: "Chơi thật vui."
"Hữu Hữu, từ hôm nay trở đi, con chính là con trai danh chính ngôn thuận của cha! Về sau, sẽ không có người khi dễ con nữa!"
Mộ Nhã Triết hứa hẹn.
"Cha, con đã tiến vào nhà họ Mộ, có phải sẽ sửa họ hay không?"
Hữu Hữu bỗng nhiên hỏi một câu.
Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Sao vậy? Con không muốn thay đổi?"
"Mộ Thiên Hữu... Ừm..."
Vân Thiên Hữu cười một tiếng: "Cái tên này, con nghe không được dễ nghe! Con không muốn thay đổi tên, có được không?"
Lập tức, cậu nhìn về phía anh, cong miệng cười: " Cái họ Vân này, theo con bảy năm rồi! Từ khi con sinh ra lớn lên, đã theo họ mẹ! mẹ họ gì, con họ đấy, không muốn thay đổi."
Vẫn là Vân Thiên Hữu êm tai.
Quan trọng là, cái tên này, là mẹ cho cậu.
Mặc kệ có dễ nghe hay không, cả đời cậu đều muốn gọi cái tên này, không muốn sửa đổi.
“Trên thực tế, con phải đổi lại họ theo đúng dòng dõi: họ Mộ!”
Mộ Nhã Triết ngưng một chút, sau đó chỉ bất đắc dĩ cười: “Nhưng mà, sửa hay không, cha cho con quyền chọn lựa!”
“Cha thật tốt!”
Hữu Hữu thoả mãn cười, sau đó cậu kéo tay cha mình, cắn nhẹ lên đó một cái: “Cha à, cha yên tâm, con sẽ không để cha thất vọng đâu!”
Cậu sẽ trở nên thật mạnh.
Mạnh đến mức bất cứ kẻ nào cũng không thể xem thường cậu!
Xem thường mẹ cậu!
Cậu tự nói với chính mình, ngày đó, không còn lâu nữa!

Tại một nơi khác trong nhà họ Mộ, đang có một màn náo loạn xảy ra.
Mộ Thục Mẫn rất tức giận, vỗ mạnh vào cái bàn, không thèm nể mặt Mộ Lâm Phong.
“Anh hai, thằng nhóc này, chẳng lẽ anh định nhận nó sao? Nó là đứa con ngoài giá thú của người phụ nữ kia, dã tâm của nó rất lớn! Anh xem, giờ thằng nhóc đó tự nhiên trở về nhà họ Mộ chúng ta, nhất định là do người phụ nữ đó ở đằng sau xúi dục. Chắc chắn là muốn chiếm đoạt gia sản nhà họ Mộ chúng đây mà, đứa con đã trở về vậy thì cô ta cũng sớm bước vô được cánh cổng nhà họ Mộ chúng ta thôi. Người phụ nữ này, đúng là quá gian manh mà! Từ đầu đến cuối, chúng ta đều phải chịu sự sắp xếp của cô ta. Anh để yên thế được sao? Mà thằng nhóc kia trở về nhà họ Mộ, một khi vị trí nó ở đây đã vững chắc, vậy thì cô ta cũng quang minh chính đại bước vào căn nhà này rồi, vậy chẳng phải là quá tốt cho cô ta sao!? Anh hai, anh thật sự muốn mọi chuyện đi theo chiều hướng đó sao?”
Mộ Thục Mẫn giận dữ không thôi, nhưng Mộ Lâm Phong tiếp tục mặc kệ làm ngơ, ông ta không nói gì cả, chỉ ngồi yên đó, vẻ mặt lạnh nhạt không có cảm xúc gì.
“Anh hai, sao anh lại im lặng như vậy!?”
Mộ Thục Mẫn nói xong, lại giận dữ nói: “Chẳng lẽ anh không biết, em làm như vậy là vì anh sao?!”
Mộ Lâm Phong đập bàn, giận dữ đứng lên: “Em làm chuyện này, là vì anh á? Em bớt bớt lại đi, chuyện này anh còn chưa nắm rõ được, mà sao em cứ làm ầm làm ĩ lên để làm gì!”
Nói xong, Mộ Lâm Phong khoanh tay lại, đi qua đi lại bàn làm việc, Mộ Yến Thừa và Mộ Thục Mẫn lo lắng nhìn anh, nín thở cắn môi.
Cuối cùng, ông ta dừng bước, đứng tại chỗ, chậm rãi nói: “Nhưng anh có một điều muốn nói, đứa bé này, muốn yên ổn bước vào nhà họ Mộ này, không đơn giản vậy đâu!”
Có những lời này của ông ta, Mộ Thục Mẫn cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm được một ít, bà ta cười cười, không khí cũng bớt nặng nề hơn.

Hữu Hữu về đến nhà, Vân Thi Thi vẫn đang ở đoàn làm phim chưa về.
Tiểu Dịch Thần chạy “bịch bịch bịch” đến, nhìn thấy Hữu Hữu thì gương mặt sáng rỡ tràn ngập mong đợi hỏi: “Hữu Hữu, thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?”
Tiểu Dịch Thần ngẩn người, nhìn thoáng qua gương mặt Mộ Nhã Triết, rồi lại nhìn Hữu Hữu: “Cha nói hôm nay mang em đến nhà họ Mộ mà, chẳng phải chính thức nhận em về gia đình sao?”
“Nhưng chỉ là lời nói thôi, đâu có quyết định được gì nhiều đâu!”
Mộ Nhã Triết bị câu nói này của cậu làm cho dở khóc dở cười.
Đứa bé này, đúng là con quỷ nhỏ mà!
“Được rồi! Hai đứa đi ngủ đi!”
Mộ Nhã Triết đưa hai đứa con trở về phòng, sau đó ôm lấy Tiểu Dịch Thần, kể lại những kỉ niệm này chưa của hai cha con, cho đến khi cậu ngủ rồi mới thôi.
Lúc Vân Thi Thi trở về nhà, Mộ Nhã Triết đang ở trong phòng làm việc, cô gõ cửa bước vào.
Mộ Nhã Triết không thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ hỏi: “Quay xong chưa?”
“Vẫn chưa…”
Anh không hỏi gì thêm, cô cũng không nói gì nhiều. Cô bỗng nhiên đi đến bên cạnh anh, gương mặt có chút kì lạ, cô nói: “Hôm nay người trong đoàn làm phim… cư xử rất kì lạ!”
“Kì lạ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc