Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 877

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi hơi thất thần nhìn anh.
Cô thích nhìn anh như vậy.
Lúc anh mỉm cười, thật là đẹp trai, trong nháy mắt anh cúi đầu, thật là dịu dàng, thật là đẹp mắt, một khắc kia, trong lòng cô đột nhiên cảm khái!
Đây - - là người đàn ông của cô!
Là chồng của cô, lão công của cô, cô người sẽ đi hết cuộc đời này với cô!
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô nhớ tới những lời của Vân Nghiệp Trình.
Ông thúc giục cô, bảo cô hỏi anh xem, định khi nào mới làm hôn lễ.
Vân Thi Thi nhíu mày, muốn mở miệng hỏi, lời nói đến bên miệng, lại nuốt xuống.
Cô cảm thấy, nếu cô hỏi như vậy, có phải có vẻ thật là không rụt rè không!
Trong lúc cô miên man suy nghĩ, Mộ Nhã Triết đã giải quyết nửa bát mì, anh ăn yên lặng mà tao nhã, dù trong hoàn cảnh yên lặng như vậy, cũng không phát ra một tiếng động nào, nghiễm nhiên như một quý tộc thượng lưu!
Cô lại không hề phát hiện.
Đảo mắt vừa nhìn, không ngờ anh đã ăn nhiều như vậy, vội vàng hỏi: "Sao nào? Tay nghề của em có được không?"
Anh thản nhiên nói: "Không đánh giá."
Vân Thi Thi: "... Vì sao?"
Chẳng lẽ tay nghề không tốt?
Mộ Nhã Triết nhướng mắt nhìn cô một cái, lập tức, cố gắng nói: "Hương vị cũng không tệ lắm."
Là vẫn được...
Không tệ...
Cũng không tệ lắm...
Ba chữ này, điển hình là muốn qua loa cho xong rồi.
Vân Thi Thi nhất thời giống bóng cao xu xì hơi, cảm thấy mình cách một người vợ hiền lành một khoảng rất xa.
"Sao vậy?"
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mất mác giữa lông mày cô, mỉm cười: "Anh cho rằng, em đã biết mình không có tài năng trên phương diện nấu ăn này."
"... Anh nói chuyện rất đả kích người ta, anh có biết không?"
Mộ Nhã Triết cũng nghiêm túc gật gật đầu: "Lời nói thật thì luôn luôn khó nghe."
Vân Thi Thi giận: "Nếu không thể ăn, thì đừng có miễn cưỡng ăn!"
Nói xong, cô đưa tay muốn lấy bát đi.
Mộ Nhã Triết lại bắt được tay cô: "Làm gì vậy?"
Vân Thi Thi gắt gỏng: "Không phải anh nói em nấu ăn rất tệ sao? Vậy thì đừng miễn cưỡng bản thân, nếu khó ăn như vậy, thì đừng ăn!"
Mộ Nhã Triết nói: "Người phụ nữ ngốc này, chuyện khác thì không biết, chỉ biết vặn vẹo ý của người khác!"
Vân Thi Thi hỏi lại: "Vậy anh có ý gì?"
"Anh chưa nói em nấu ăn rất tệ, chỉ nói là bậc trung."
Dù sao, so với khả năng nấu ăn tuyệt ngon của Hữu Hữu, khả năng nấu ăn của Vân Thi Thi dù là bậc trung, cũng khó có thể vào mắt của anh.
"Hừ! Thực xin lỗi, em không có khả năng nấu ăn, trả bát cho em!"
Nói xong, cô làm bộ muốn ςướק.
Mộ Nhã Triết cũng không cho, trong lúc giằng co, cánh tay anh dùng lực, kéo cô vào lòng.
Vân Thi Thi trở tay không kịp, rơi là ***g *** anh, ngẩng đầu, trông thấy sâu thăm thẳm của anh đang nhìn cô.
Anh cúi đầu, dịu dàng ôm mặt cô, môi mỏng mỉm cười, nụ cười cưng chiều vô tận.
"Vợ à..."
Anh nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng gọi cô như vậy, giọng nói đậm đà mà hơi khàn khàn, lại như là R*ợ*u ngon đã ủ nhiều năm, tràn ngập từ tính, dù là chỉ nghe, cũng không thể dừng mà muốn say mê vào trong đó.
Vân Thi Thi lập tức sững lại.
Đơn giản là trong giọng nói của anh, dù không có dấu vết, vẫn giấu kín những sợi tình mềm mại như nước!
Sự dịu dàng này, trước kia chưa từng có.
Bởi vì hai chữ vô cùng thân thiết kia, mà mang đậm hương vị của sự chiều chuộng.
Vân Thi Thi ngẩn ra, anh thấy vẻ mặt cô giật mình, thì có phần không hài lòng.
"Sao nào? Không thích xưng hô này?"
"Không..."
Cô vội vàng nói, trông thấy suy tư trong mắt anh, nhất thời vô cùng ảo não.
Sao cô lại cảm thấy không thoải mái nhỉ!
Anh mới chỉ gọi một tiếng, sao cô lại cảm thấy kì lạ thế này…
Vân Thi Thi mặt thoáng đỏ, cô có chút xấu hổ, cô nhẹ nhàng cắn môi, sau đó ngập ngừng nói: “Chồng à, anh ăn xong rồi sao…”
Mộ Nhã Triết cười, anh rất thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng này của cô, nhất là khi cô rúc vào lòng anh, vẻ mặt xấu hổ nở nụ cười tuyệt đẹp.
Anh cúi đầu, dán mặt vào cạnh tai cô, sau đó nói: “Anh ăn xong rồi!”
Hơi thở anh rất ấm áp, nó đi vào tai cô, luồng khí không chỉ ấm mà còn rất nóng bỏng.
Cô đẩy anh ra, ngọ nguậy người, sau đó thoát khỏi ***g *** anh, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, cô cầm bát lên, đi thẳng vào trong bếp.
Mộ Nhã Triết cũng đứng dậy, theo sau cô.
Tại phòng bếp, tràn ngập sắc đèn ấm áp.
Vân Thi Thi đặt bát vào bồn, sau đó bắt đầu rửa.
Anh đi đến, đứng sau cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, tựa đầu lên vai cô, sau đó lẳng lặng nhìn cô rửa bát.
Tiếng nước chảy từ vòi vang lên không ngừng.
Anh nhắm hờ mắt lại, tâm tình siết chặt bao ngày, rốt cuộc cũng đã giảm được không ít.
“Này này… anh đừng dựa vào em nữa được không hả!” Vân Thi Thi hằng giọng nói.
“Sao thế?”
“An*** lắm!”
Vân Thi Thi ngừng một lúc, sau đó oán giận nói: “Ông chồng của tôi ơi, không những anh rất nặng, mà cằm anh dựa vào người em còn rất đau nữa đó!”
Mộ Nhã Triết như chống lại cô, tăng thêm lực một chút, làm Vân Thi Thi phải hít sâu một hơi.
Cô cuối cùng cũng hiểu, cằm nhọn cũng có thể ***, không thể đùa được đâu.
Gương mặt Mộ Nhã Triết thật ra không phải là trái xoan hoàn toàn, nhưng đường nét trên gương mặt đều sắc nét rõ ràng, càng xuống dưới càng ‘nhọn’. Nhất là cằm, tựa vào vai cô, làm cô đột nhiên thấy có chút đau.
“Anh tắm trước đi, em dọn dẹp chút đã.”
“Ừm...”
Nói xong, Mộ Nhã Triết đi vào phòng tắm.
Vân Thi Thi sau khi rửa bát xong, trở về phòng, cầm theo áo ngủ vào phòng tắm, rồi quay lại phòng ngủ.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Mộ Nhã Triết mặc áo tắm đi vào phòng.
“Chồng, lại đây!”
Vân Thi Thi ngồi ở đầu giường, đưa tay về phía anh vẫy vẫy, đợi lúc anh đến gần, cô vươn dài hai tay, giống một con mèo, ôm lấy bờ vai anh.
Lúc anh ngồi xuống giường, cô lập tức trườn người ra, để tai tay buông thõng qua cổ anh, cánh tay trắng muốt đặt trên vai anh, cô vùi gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vào cổ anh.
Cô cứ như vậy ôm anh, không nói gì cả.
Vào lúc yên tĩnh như thế này, cô cứ thế ôm anh, cô cảm thấy rất an tâm, khoảnh khắc này thật tuyệt vời.
Trong lòng cô vô cùng thoả mãn, vì thế, cô dùng mặt mình cọ cọ vào vai anh, sau đó như một con mèo đang làm nũng vậy.
Mái tóc đen nhánh của cô xoã tự nhiên trên vai anh, tóc cô mượt như lục, đẹp đến không cưỡng lại được.
Một khắc này, trái tim đang lỡ nhịp của anh cũng trở nên an tĩnh lạ thường.
Nhìn thấy cô đáng yêu thế này, kiều mị mê người thế này, anh cũng vui hẳn lên!
Nhìn cô, anh nghĩ, người phụ nữ này, anh phải yêu thương cô thật nhiều, phải đặt cô trong lòng bàn tay anh, để cô không phải chịu một giây phúc đau khổ nào cả!
Anh muốn mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này đều dành cho cô!
Dù là sao trên trời, anh cũng muốn hái xuống cho cô.
Từ khi sinh ra cho đến giờ, quyết định mà anh thấy sáng suốt nhất cho đến thời điểm này, là kết hôn với cô.
“Vợ à, hôn lễ của hai chúng ta, em muốn thế nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc