Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 876

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đã là tám giờ, không yên lòng, cô lại gọi một cuộc điện thoại nữa.
Cuộc điện thoại này, cô do dự có nên gọi hay không thật lâu, lỡ như, anh còn đang làm việc, cô thì có phải quấy rầy anh không?!
Nhưng mà, thật sự muốn biết, anh có còn đang bận rộn không, vì thế lấy hết dũng khí, bấm điện thoại.
Mộ Nhã Triết nhận điện thoại.
Điện thoại của cô, phàm là lúc có mang điện thoại, anh không do dự, mặc kệ là đang làm gì, luôn đúng lúc nhận điện thoại của cô, đã thành thói quen mất rồi.
Trong điện thoại, trong giọng nói của Mộ Nhã Triết lộ ra một chút mỏi mệt và khàn khàn không dễ phát hiện, lắng nghe hoàn cảnh, hình như vẫn còn trong cuộc họp.
Vẫn còn đang họp?!
Cuộc họp từ năm giờ đến tám giờ...
Vân Thi Thi thở dài rồi thở dài.
Mộ Nhã Triết nói: "Anh sẽ về rất khuya, em cứ nghỉ ngơi trước, đừng chờ anh!"
"Anh nhớ về sớm một chút!"
Vân Thi Thi nói xong, cúp điện thoại, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, mặc dù buồn ngủ, lại không muốn về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ là hôm nay, cô đặc biệt muốn đợi anh về nhà.
Nhưng mà, cuộc điện thoại này, cũng khiến cô hiểu câu suy bụng ta ra bụng người.
Con người, trong quá trình trưởng thành, dần dần biết đặt mình vào vị trí của người khác.
Lúc này, cô ở trong căn nhà lạnh tanh chờ anh về, hóa ra, chuyện này lại chứa nhiều lo lắng bất an đến thế.
Hóa ra, anh về trễ như thế, cô thật sự vô cùng lo lắng, rất nhớ anh.
Như vậy...
Cô ở tổ phim lâu như vậy, nửa tháng, rất ít trò chuyện với anh, anh cũng nhớ cô như vậy phải không?!
Bởi vậy ngày đó, trong buổi tối cầu hôn đó, còn chưa vào khách sạn, anh đã như ôm chặt lấy cô, giống như trút hết nhớ nhung tích góp trong hơn nửa tháng qua xuống cánh tay mình.
Không nỡ buông tay.
Ôm cô vào phòng, khẩn cấp tiến vào cô, thực tủy biết vị!
Vì rất nhớ cô, mới có điên cuồng trắng đêm kia.
Nghĩ như vậy, xem ra cô rất quá đáng.
Mặc kệ công việc bận rộn thế nào, cũng không thể trở thành cái cớ để cô không để ý tới nhà của mình.
Cho nên anh mới yêu cầu, bảo cô đừng làm việc, cứ ở nhà, anh nuôi cô!
Vậy mà cô không thèm để ý tới ý của anh.
Vân Thi Thi vừa nghĩ, vừa áy náy không thôi, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào khuỷu tay, khó chịu muốn khóc!
Ngó ra ngoài cửa sổ, đêm đã rất sâu rồi.
Nhưng cô càng chờ, càng buồn ngủ.
Thời gian chờ đợi luôn dài như vậy, từng phút từng giây, đồng hồ báo thức như đang lùi lại, mặc dù một thế kỷ đã đi qua, cũng chỉ mới có nửa giờ đồng hồ.
Cô hơi giận dữ tự trách mình sao trước đây mình không hiểu cho anh!
Rõ ràng lúc sáng mới vừa gặp nhau, sao mới không quá nửa ngày, cô đã nhứ nhung như vậy.
Lúc cô ở lại tổ phim, có phải anh cũng từng đau khổ chờ cô như vậy.
Trong lòng Vân Thi Thi, không khỏi tưởng tượng một hình ảnh.
Ở trong phòng họp, Mộ Nhã Triết ngồi trên ghế chính, vẻ mặt mỏi mệt, lại vẫn ngồi thẳng người, lắng nghe báo cáo.
Vừa nghĩ thì cảm thấy đúng là mệt ૮ɦếƭ mất.
Mặc dù cái gì cũng không làm, nhưng ngồi trên ghế hơn bốn giờ, sức khỏe cũng sẽ không chịu nổi!
Vừa lo lắng, vừa lo âu chờ đợi.
Mãi đến khuya, 10 giờ rưỡi, ngoài cửa có tiếng xe vang lên.
Ngay sau đó, là tiếng xe chậm rãi vào gara.
Mấy phút sau, Mộ Nhã Triết mở cửa đi tới, trên cổng có một ngọn đèn sáng lên.
Anh vứt chìa khóa trên ngăn tủ, *** khoác treo lên giá áo, tiếng động lại khiến Vân Thi Thi ngủ gà ngủ gật trên ghế sofa lập tức tỉnh lại.
"Anh đã về?!"
Trong bóng đêm, truyền tới giọng nói mơ màn của người nào đó.
Mộ Nhã Triết giật mình, nhìn theo tiếng nói, tiện tay bật đèn phòng khách.
Đèn phòng khách "tách" một tiếng sáng lên.
Ở trong bóng tối một thời gian dài, thế nên lúc ánh sáng lóe lên, cô khó mà thích ứng, che mắt lại, ánh sáng chói mắt khiến đầu óc cô tỉnh táo thêm mấy phần, vội vàng lê dép đứng dậy, hơi mất tự nhiên nói: "Anh... anh về rồi! Em đã chờ anh lâu rồi!"
Mộ Nhã Triết nhìn thoáng qua cô.
Thì thấy hình như cô đã tắm xong, mặc áo ngủ thật dày, tóc rối tung trên vai, chỉ nhìn, giống như có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô.
Chỉ là, anh nhìn thoáng qua mệt mỏi trên mặt cô, lại cảm thấy tức giận đến tái đi.
"Không phải anh bảo em ngủ trước sao?! Rõ ràng đã nói với em, khuya anh mới về nhà!"
Vân Thi Thi bị anh làm hoảng sợ.
Cô không nghĩ tới, cô chờ lâu như vậy, lại chờ tới những lời răn dạy hờn giận của anh, lúc này, chân tay có phần luống cuống, bất an đứng ở tại chỗ, sợ một động tác nhỏ, cũng chọc giận anh.
“Anh... anh làm sao vậy?"
Làm cho người ta có cảm giác... tâm trạng anh đang rất cáu kỉnh.
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, lập tức thu lại vẻ hơi lạnh lùng trên mặt mình, ánh mắt tránh đi, cố gắng bình tĩnh, giải thích: "Anh không có ý tức giận với em! Chỉ là anh... hơi mệt. Trở về thấy em còn chờ anh lâu như vậy, có hơi giận!"
Nói xong, vẻ mặt anh mệt mỏi ngồi trước bàn ăn, chỉ là sắc mặt, vẫn không tốt.
"Thực xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi."
Vân Thi Thi dừng một chút, thì thấy anh cau mày, mặt mũi hơi trắng bệch, mày nhíu chặt, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
"Sao vậy?"
Vân Thi Thi đi về phía trước, "Em thấy anh có vẻ không khỏe."
Mộ Nhã Triết cũng không cố chịu đựng, nói: "Dạ dày... Có hơi đau!"
Bốn giờ chiều mở họp, liên tục đến mười giờ, bởi vì có mâu thuẫn trên một việc, cuộc họp bế tắc, mãi đến lúc họp xong, cũng chưa thể giải quyết hoàn toàn.
Trọn vẹn sáu giờ, gạo nước chưa đâu ra đâu.
Cuộc họp vừa kết thúc, trong người anh không khỏe, bởi vậy không ở lại công ty, lái xe về nhà.
Vân Thi Thi vừa nghe nói dạ dày anh khó chịu, lo lắng hỏi: “Có phải anh không ăn cơm chiều không?"
"Ừ."
Cơm trưa anh cũng chỉ ăn một chút.
Hành trình hôm nay và ngày mai quá bận rộn, anh không rảnh bận tâm đến bữa tối.
Vân Thi Thi nghe xong, lập tức nói: "Anh chờ một chút, em nấu chút mì cho anh ăn."
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu, muốn cản cô lại, đã thấy cô vội vàng đi vào phòng bếp, bật đèn, bật bếp, vội vàng nấu ăn.
Anh hít sâu vài hơi, lập tức mỉm cười.
Dù nhìn thấy cô đợi anh trễ như vậy, hơi đau lòng, hơi tức giận, nhưng thật lòng, đêm khuya về nhà, có một người yên lặng chờ anh, hơn nữa, để lại một ngọn đèn cho anh, cảm giác như vậy, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.
Có cảm giác, ấm áp của gia đình!
Ấm áp...
Đã quá lâu anh không dùng tới từ này.
Nhưng mà người phụ nữ này, cho anh cảm nhận rõ ràng đến như vậy.
Ấm áp!
Đây hẳn là, ý nghĩa lớn nhất khi kết hôn!
Có thể sống cùng người phụ nữ mình yêu thương cả đời, là chuyện hạnh phúc nhất.
Chuyện khác, cũng không quan trọng rồi!
15 phút sau, Vân Thi Thi bưng mì ra, mang đến trước mặt anh, rồi ngồi đối diện anh, hai tay chống má, mỉm cười nói: "Ăn đi! Nếm thử tay nghề của em! Hữu Hữu nói, có tiến bộ đó...!"
Môi mỏng của Mộ Nhã Triết hơi hơi cong lên, mỉm cười nhẹ nhàng, tao nhã cầm đũa lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc