Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 863

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Hữu Hữu: "Cha đáng thương, cứ vậy là bị lưu đày mất rồi!"
Tiểu Dịch Thần: "Cứ vậy là bị lưu đày mất rồi!"
Hữu Hữu: "Cảm giác bị đày biên cương là thế nào?"
Tiểu Dịch Thần: "Cảm thấy thế nào?"
Hữu Hữu: "Có phải, vô cùng chua xót, vô cùng ấm ức hay không?"
Tiểu Dịch Thần: "Có phải vô cùng ấm ức hay không?"
Hữu Hữu: "Hì hì hì... Xứng đáng!"
Tiểu Dịch Thần: "Hì hì hì! Xứng đáng!"
...
Hai đứa nhóc ngầm hiểu nhau kẻ xướng người hoạ, vô tình chế nhạo, sắc mặt Mộ Nhã Triết rớt xuống đáy cốc trong nháy mắt.
"Chán sống rồi hả?!"
Mộ Nhã Triết P0'p P0'p nắm tay, phát ra mấy tiếng rắc rắc.
"Hay là, không thể dằn lại, còn dám nói mát cha nữa?!"
Tiểu Dịch Thần sợ sắc mặt của anh, nuốt nước bọt một tiếng, nhớ lại cực khổ trước kia từng chịu trên tay Mộ Nhã Triết, vì thế biết sợ, lập tức sợ hãi trốn ra sau lưng Hữu Hữu.
Hữu Hữu thì không thèm để ý mình bị đẩy vòng vòng, không xem uy hiếp của anh ra gì, cũng không e ngại sắc mặt của anh, ỷ có mẹ làm chỗ dựa, vì thế, chống nạnh, tự hào nhìn anh: "Cha à, uy hiếp hai đứa bé bảy tuổi, vô cùng mất phẩm chất đó!"
Mộ Nhã Triết: "..."
Bé con nhanh mồm nhanh miệng này, cứng mềm không ăn!
Anh híp mắt: "Về phòng ngủ đi!"
"Cha à, hung dữ như vậy làm chi nha?"
Hữu Hữu che miệng cười trộm, không thèm nể tình mà nói: "Hazzz, cha xem, con vốn có ý tốt, muốn nói nếu cha không biết trải giường, con có thể tốt bụng trải giường giúp cha! Nhưng mà hung dữ như vậy, con mới không thèm giúp cha đâu!"
Nói xong, Hữu Hữu nắm tay Tiểu Dịch Thần, nghênh ngang về phòng, "Ầm" một tiếng, đóng cửa lại.
Mộ Nhã Triết xiết chặt quả đấm.
Thằng nhóc này...
Bản lĩnh giậu đổ bìm leo không tệ.
Lầu hai, có một phòng ngủ chính.
Nhưng mà, không có chăn, chỉ có một tầng nệm.
Mộ Nhã Triết đành phải tay làm hàm nhai, lục tung hết, tìm ra chăn đơn, cùng với một bộ drap tơ tằm, sửa soạn một phen, đi vào buồng vệ sinh, tắm nước nóng, nằm ngủ!
Có một câu là gối đầu một mình thì khó ngủ.
Lời này được thể hiện rõ ràng rồi.
Cả đêm, người đàn ông nào đó trằn trọc, vẫn khó mà đi vào giấc ngủ.
Trong bóng đêm, người đàn ông mở đôi mắt trong veo mà lạnh lùng như ánh trăng, nhìn lên trần nhà, cảm thấy phiền não.
Có lẽ từ trước tới nay, trong đêm dài dằng dặc, đã quen có cô làm bạn bên người, không có cô bên cạnh, anh rất dễ mất ngủ.
Cô ở tổ phim nửa tháng, anh ngủ không được, sẽ lấy ra mấy ***, kiểm tra hộp thư, xem mấy bài báo, mãi đến gần sáng, nằm trên giường, mới thấy hơi buồn ngủ.
Mà tối hôm qua, có cô bên người, anh ngủ vô cùng ổn.
Vậy còn, cô thì sao?
Không có anh bên người, cô có quen không?
Hay là vẫn cứ giống như bình thường, yên ổn đi vào giấc ngủ?
Anh hơi suy sụp mở cánh tay ra, nghiêng người, nằm nghiêng, trước mắt giống như chiếu mặt mũi ௱ô** lung khi ngủ của Vân Thi Thi.
Không khỏi đưa tay ra sờ, nhưng ảo ảnh lại tan thành mây khói trong nháy mắt.
Anh ảo não vỗ trán, phiền muộn không thôi.
Sáng sớm hôm sau, Vân Thi Thi mới vừa rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng ngủ, lại thấy Mộ Nhã Triết ngồi trong phòng khách, vừa *** vừa lật báo chí.
Anh lười biếng tựa vào ghế sofa, tóc đen gọn gàng được gió sớm ngoài cửa sổhơi hơi thổi bay, che ánh mắt thâm thúy lại, thế cho nên, thấy không rõ mặt mũi của anh.
Cô giật mình, "Dậy sớm như vậy?"
Mộ Nhã Triết nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, đặt tờ báo xuống, đi về phía cô.
"Hộ khẩu ở đâu?"
Câu đầu tiên anh nói, lộ ra sự mạnh mẽ không cho phép nghi ngờ.
Vân Thi Thi vừa thức dậy, lại đối mặt với câu hỏi của anh, bởi vậy, cảm thấy mờ mịt, hết sức khó hiểu, theo bản năng trả lời: "Trong ngăn kéo tủ TV trong phòng ngủ... Làm sao vậy?"
Mộ Nhã Triết vượt qua cô, trực tiếp đi vào phòng.
Vân Thi Thi lại càng lờ mờ mở to hai mắt ra nhìn, đi theo anh cùng vào phòng, đã thấy Mộ Nhã Triết ngồi xổm trước tủ TV, kéo ngăn kéo ra, lục tung, cuối trong một chồng giấy tờ, tìm thấy hộ khẩu của cô.
"Anh lấy hộ khẩu của em làm gì?"
Vân Thi Thi nhíu mày, căng thẳng nhìn khuôn mặt lạnh lùng u ám của anh, có chút phòng bị, nhưng mà đau khổ suy nghĩ, vẫn không hiểu cuối cùng anh muốn làm gì.
Mộ Nhã Triết căn bản không để ý tới lời của cô, mở hộ khẩu ra, lật mãi đến một tờ có tên cô, lập tức, cầm hộ khẩu trong tay, đột nhiên đứng dậy.
Thân hình cao lớn rắn rỏi, nổi bật lên khiến phòng ngủ nháy mắt trở nên có vẻ nhỏ hẹp.
Vân Thi Thi thấy anh gắt gao cầm chặt hộ khẩu bản không buông tay, lại càng nghi ngờ khó hiểu, không hiểu tại sao mới buổi sáng tinh mơ, anh thần thần bí bí muốn làm cái gì!
Đã thấy anh đi đến trước mặt cô, lấn đến gần cô, cúi đầu hỏi: "Chứng minh nhân dân của em ở đâu?"
"Em... trong ví tiền của em." Vân Thi Thi khó hiểu, lại vẫn ngoan ngoãn trả lời.
"Ví tiền ở đâu?"
Vân Thi Thi chớp chớp mắt: "Ở trong... Ở trong xe."
Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết túm chặt cô, đi nhanh ra ngoài cửa.
Vân Thi Thi lắc một cái, nhíu mày hỏi: "Mộ Nhã Triết, mới sáng tinh mơ, anh thần thần bí bí, em không rõ cuối cùng anh muốn làm gì!"
"Đi theo anh!"
Vân Thi Thi ngạc nhiên khó hiểu hỏi: "Đi đâu vậy?!"
Mộ Nhã Triết mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô, gằn từng chữ: "Anh đã cầu hôn em, đúng không?"
Vân Thi Thi vẫn chưa hiểu ra sao, gật gật đầu. "Phải..."
"Em đồng ý với anh rồi! Phải không?" Mộ Nhã Triết lại nói, trong mắt như mang những vì sao.
Vân Thi Thi mấp máy môi, trên mặt đã có e lệ, lại dở khóc dở cười nói: "Anh hỏi việc này để làm gì? Em không hiểu chủ đề trong câu hỏi của anh!"
"Trả lời anh trước."
Mộ Nhã Triết dừng một chút, giọng điệu mạnh mẽ đến khiến người ta không dám đối đầu."Em đồng ý với anh rồi! Phải không?"
"Vâng... Đúng vậy!"
Vân Thi Thi kinh ngạc.
Cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô này, sáng hôm nay, như trúng tà rồi, mới sáng sớm đã thấy anh ngồi trên ghế sofa, xem báo, thấy trên nét mặt anh hình như có chút mỏi mệt, cũng không rõ, đêm qua anh ngủ khi nào!
Mộ Nhã Triết nghe vậy, lại bỗng nhiên cười rất sâu sắc, tao nhã nhíu mày, chân mày có một đường cong duyên dáng.
"Vậy thì đi theo anh!"
Nói xong, anh bắt lấy tay cô, muốn đi ra ngoài cửa.
Bước chân của anh rất dài, ngẩng đầu mà bước, như là đang khẩn cấp muốn làm chuyện gì đó.
Vân Thi Thi khó có thể đuổi kịp anh, nghiêng ngả lảo đảo, tập tễnh đi vài bước, ảo não không thôi hỏi: "Cuối cùng có chuyện gì vậy?"
"Đi cục dân chính!"
Bốn chữ ngắn ngủn, khiến Vân Thi Thi hoàn toàn lờ mờ, "Cái, cái gì?!"
Cục dân chính?!
Anh...
Có lẽ, quyết định này của anh quá đột ngột, thế cho nên cô ngớ ra thật lâu, bỗng dưng, ngu ngốc hỏi một câu: "Đi cục dân chính làm gì?!"
Vấn đề này quá đần độn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc