Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 862

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Tiểu Dịch Thần cũng là một đứa bé lanh lợi, nhanh nhảu hùa theo Hữu Hữu, gọi Vân Nghiệp Trình một tiếng “Ông ngoại”!
Một tiếng gọi này, làm lòng Vân Nghiệp Trình cũng mềm ra.
“Ừm!”
Vân Nghiệp Trình ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ôm lấy cậu hỏi: “Nhóc con này, cháu tên gì?”
Tiểu Dịch Thần không sợ hãi ông, chỉ nở nụ cười nói: “Tên cháu là Mộ Dịch Thần! Ông ngoại, ông có thể gọi cháu là Tiểu Dịch Thân ạ!”
“Tiểu Dịch Thần, cháu ngoan thật đấy, ha ha!”
Vân Nghiệp Trình vuốt ve gương mặt của cậu, trong lòng thầm cảm động bùi ngùi.
7 năm trước, ông và đứa bé này, đã từng gặp nhau rồi.
Lúc trước, lúc cậu được sinh ra, bị bao kín bởi khăn và tả. Cậu liên tục gào khóc, nhà họ Mộ thì bảo vệ quá kĩ, trước sau đều có vệ sĩ, bác sĩ thì đi theo một hàng, vừa đến cửa phòng sinh đã bị người ôm đi rồi.
Khi đi ngang qua ông, ông có liếc mắt nhìn lén đứa nhỏ, nó có nhiều nếp nhăn đỏ rực trên gương mặt nhỏ nhắn, hai bàn tay nhỏ bé liên tục quơ quơ.
Ông lúc đó, rất xúc động, ông chỉ muốn chạy ngay đến, ôm lấy đứa nhỏ, nhưng ông biết, nếu ông làm vậy thì kết cục mà ông nhận lấy là rất thảm. Vì thế, ông phải kiềm chế cảm xúc của chính mình.
Lúc đó, anh chỉ cắn răn chịu đựng, ngậm ngùi từ biệt đứa nhỏ này suốt 7 năm!
Vân Nghiệp Trình đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt nhỏ nhỏ, trắng nõn như ngọc, đáng yêu như tuyết, không khác gì một vị thần.
Gương mặt này, tựa tựa Vân Thi Thi, nhưng ngũ quan thì lại rất giống với Mộ Nhã Triết, rất tuấn tú.
Vân Nghiệp Trình xúc động ôm lấy bờ vai của cậu, liên tục vỗ về.
Vân Nghiệp Hậu thấy thế cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hai đứa bé này là ai?
Sao lại giống Vân Thi Thi thế này.
Nhưng mà…
Lại có gì đó không đúng.
Vân Thi Thi mới chỉ 24 tuổi thôi, cũng chưa kết hôn, sao lại có hai đứa con lớn thế này được.
Vân Nghiệp Hậu nhìn hai đứa bé, sau đó nhìn Vân Thi Thi, ông chỉ giữ im lặng, không hỏi gì hơn.
Vân Thi Thi đem hành lý mang xuống xe, sau đó đi lo những truyện lặt vặt khác.
Mộ Nhã Triết mang hành lý vào, sau đó thấy cảnh này thì có chút giật mình, lập tức trầm giọng nói: “Tiểu Dịch Thần, lại đây giúp mọi người một tay!”
Vân Nghiệp Trình thấy thế, lập tức nói: “Cứ để việc đó cho tôi! Hành lý nặng như thế, một đứa bé làm sao mà khiêng được!”
Tiểu Dịch Thần ngăn ông lại: “Ông ngoại, ông cứ nghỉ ngơi đi, để đó, cháu làm được! Ông chưa chắc đã khỏe bằng cháu đâu!”
Nói xong, cậu nhẹ nhàng chạy đến trước mặt Mộ Nhã Triết, một tay bưng cái vali, nhanh chóng chạy một mạch vào phòng cất đồ.
Vân Nghiệp Trình hoảng sợ ngây ngốc đứng sau nhìn.
Đứa bé này…
Mạnh thật đấy!
Khoẻ thật đấy!
Mới có hai mấy kí mà đã nhấc được hẳng một cái vali hơn ba chục kí, còn nhấc rất nhẹ nhàng nữa…
Đúng là không thể tin được!
Vân Nghiệp Trình thực sự bị doạ.
Mộ Nhã Triết nhìn Hữu Hữu, thấy cậu chỉ đứng đờ ra nhìn, cậu lập tức ôm bụng nói: “Cha, con đau bụng…”
Nói xong, chạy một mạch vào phòng.
Mộ Nhã Triết: “…”
Thằng nhóc này!
Không muốn làm việc cũng phải kiếm cớ gì đó hợp lý chứ!
Sau khi xếp hành lý xong, Vân Nghiệp Hậu vội vàng hỏi chuyện về hai đứa nhóc vừa rồi.
Vân Nghiệp Trình chỉ thở dài một tiếng: “Haiz! Đứa bé này cũng chỉ có ý tốt, nhưng không ngờ nó lại làm ra chuyện điên rồ!”
Vân Nghiệp Trình cũng không kiêng dè ông, tinh tế kể lại việc bảy năm trước, Vân thị gặp nguy cơ phá sản, hơn nữa mắc nợ nặng nề, Vân Thi Thi vì Vân thị, làm việc ngốc như thế nào cho ông ta nghe.
Vân Nghiệp Hậu nghe xong, cảm động đến không nói nên lời.
Thật không ngờ, Vân Thi Thi yên lặng hy sinh cho nhà họ Vân nhiều thứ như vậy!
Trong lòng càng sinh ra 12 vạn phần thiện cảm với đứa bé này!
Bên kia, Mộ Nhã Triết đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Vân Thi Thi lại chặn anh ngoài cửa, đối anh nói: "Đêm nay, anh không thể ở đây!"
"Sao vậy?"
Mộ Nhã Triết nguy hiểm nheo mắt lại: "Em muốn đuổi anh đi?"
Mặt Vân Thi Thi đỏ hồng, giải thích: "Em không có ý muốn đuổi anh đi! Anh đừng hiểu lầm."
"Vậy em nói, đêm nay anh không thể ở đây, là có ý gì?"
Mộ Nhã Triết liếc mắt quan sát cô một cái, trầm trầm hỏi lại: "Người phụ nữ này, em muốn tạo phản phải không?"
Vân Thi Thi cúi đầu, do dự, ấp úng mở miệng: "Cha em vừa nói... Dù sao thì chúng ta chưa đăng kí, còn chưa tính chính thức, cho nên... Chưa kết hôn đã sống chung, khó tránh khỏi sẽ bị người ta đàm tiếu! Nếu không... anh đi về đi?"
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lộ ra vài phần không hài lòng và bá đạo: "Ai dám đàm tiếu em?"
Ai dám nói xấu, đứng ra thử xem.
Vân Thi Thi trợn mắt nhìn anh: "Được rồi! Giờ cũng không còn sớm, anh mai đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi! Em cũng rửa mặt một phen, chuẩn bị nghỉ ngơi!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, trong mắt là hờn giận dày đặc: "Đây là nhà anh!"
"..."
Anh lại nói: "Anh đã cầu hôn rồi!"
Chẳng lẽ, vậy còn chưa tính chính thức sao?
Vân Thi Thi giải thích: "Nhưng mà... cầu hôn không có nghĩa là kết hôn! Chúng tôi còn chưa đăng kí, không xem như vợ chồng! Cha em không có mặt thì thôi, giờ cha em về nhà, nếu thấy chúng ta ngủ cùng một phòng, chắc chắn sợ em bị nói xấu! Ông ấy đã lớn tuổi, tư tưởng chắc chắn có phần cổ hủ, nhưng cũng muốn tốt cho chúng ta mà thôi!"
Mộ Nhã Triết: "..."
Anh vịn khung cửa, chặn cửa lại, chất vấn cô: "Giờ trễ như vậy, em bảo anh đi đâu ở?"
"À..."
Cũng phải.
Tuy nhiên bất động sản trên danh nghĩa của anh nhiều, nhưng, hiện giờ anh chỉ ở nơi này, nhà họ Mộ cũng ít về.
Sức khỏe Mộ Thịnh không tốt, ngẫu nhiên trở về thăm hỏi, cũng rất ít ở lại nhà họ Mộ.
Những căn nhà khác rất vắng vẻ, đừng nói giặt quần áo, ngay cả nước ấm cũng không có, cũng không thèm kéo điện.
Cô muốn đuổi anh đi?
Bỗng nhiên Vân Thi Thi chỉ chỉ trần nhà: "Nếu không, đêm nay anh đi lầu hai ở một đêm?"
Mày Mộ Nhã Triết nhíu càng chặt, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: "Vân - - Thi - - Thi - -..."
"Ai nha! Em mặc kệ! Dù sao... anh xem rồi làm đi!"
Nói xong, Vân Thi Thi đẩy anh một phen, "Ầm" một phen, đóng cửa khóa trái.
Tay Mộ Nhã Triết níu tay cầm núm cửa, đúng là khóa lại rồi.
Đáng ૮ɦếƭ - -!
Xem ra, người phụ nữ này, quyết tâm muốn chặn anh ngoài cửa rồi!
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết đầy hờn giận, sau lưng lại truyền tới tiếng chế nhạo của hai bánh bao nhỏ.
Hữu Hữu: "Ai, cha à, cha thật là đáng thương nha!"
Tiểu Dịch Thần: "Thật đáng thương nha!"
Sắc mặt người đàn ông nào đó xanh mét, mạnh mẽ xoay người, thì thấy trên hành lang, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đứng cùng nhau, ngầm hiểu nhau lấy hai tay che miệng, vụng trộm cười nhạo anh.
Hữu Hữu: "Chậc chậc chậc... Nhìn thế nào cũng cảm thấy thật thê lương nha!"
Tiểu Dịch Thần: "Thật thê lương nha!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc