Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 860

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Nghiệp Trình lại cười khan vài tiếng, cũng không có đáp lại.
Tương Ngọc ở một bên nói: "Anh Trình, nếu là bạn trai Thi Thi, em thấy, anh nên tra rõ người ta! Miễn cho, Thi Thi còn trẻ xinh đẹp như vậy, bị thằng nhóc không rõ lai lịch lừa lấy, đến lúc đó, anh đừng có khóc!"
"Đúng vậy! Bác nên thăm dò rõ ràng thân phận anh ta!"
Vân Thanh Miêu cũng ở một bên nói.
Trên xe lăn, Vân Nghiệp Hậu bỗng nhiên trách mắng: "Quản nhiều làm gì?! Người yêu của Thi Thi, mấy đứa bận tâm làm gì?!"
"Ai? Ông... Vân Nghiệp Hậu! Hôm nay ông sao vậy, sao lại giội nước lạnh cho tôi?!" Tương Ngọc bất mãn đỗi ông, không cam lòng yếu thế.
Vân Nghiệp Trình hoà giải nói: "Ai nha! Hôm nay khó có được thời gian được vui vẻ, đừng cãi vã."
Vân Nghiệp Hậu nghe vậy, lúc này mới không nói gì.
Tương Ngọc hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm một câu, giọng cũng rất nhỏ, nghe không rõ ràng nói cái gì.
Tiến vào phòng, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi nhanh chóng đi tới.
Nhưng mà, hai người còn chưa ngồi xuống, Vân Thanh Miêu một mặt tò mò hỏi Mộ Nhã Triết: "Tôi vừa nghe bọn họ gọi anh “tổng giám đốc Mộ", hì hì... Anh có phải ông chủ hay không?"
Vân Thi Thi nhíu lông mày, có chút không thoải mái.
Cái Vân Thanh Miêu này, từ đầu tới cuối, sao luôn chú ý tới Mộ Nhã Triết như thế?
Cô liếc người đàn ông kia một chút, mi tâm buông lỏng.
Cũng không kỳ lạ!
Dù sao, người đàn ông này luôn luôn dễ dàng chiêu phong dẫn điệp, tạm dừng không nói tới dung mạo tuấn mỹ và gia thế không nhỏ, với khí chất thanh quý này, cũng đủ để khiến người ta động tâm.
Hoàn toàn không thể bớt lo!
Mộ Nhã Triết ngước mắt nhìn Vân Thanh Miêu một chút, vốn anh không muốn để ý tới cô ta, nhưng mà nhiều ánh mắt nhìn như vậy, anh cũng không thể biểu hiện quá lạnh nhạt.
Thế là, mỉm cười, nói qua loa: "Trong khách sạn, ai cũng gọi tôi một tiếng "tổng giám đốc"!"
Vân Thanh Miêu nghe vậy, luôn cảm giác anh đang giấu giếm cái gì, vừa muốn hỏi lại, Tương Ngọc đã trước cô ta một bước: "Vừa rồi, tôi nghe quản lý xưng hô cậu là “tổng giám đốc Mộ", ha ha! Tôi còn không biết tên cậu, gọi cậu Tiểu Mộ, được không?"
Mộ Nhã Triết gật đầu.
Tương Ngọc hài lòng cười một tiếng.
Vân Thi Thi lại vụng trộm nở nụ cười.
"Tiểu Mộ"?!
Cái xưng hô này, quả thực làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Nếu để toàn thể nhân viên Đế Thăng, biết được Boss của họ ở bên ngoài được người gọi là "Tiểu Mộ", sợ là gió bão nổi lên rồi!
Vân Nghiệp Hậu yên lặng đánh giá anh vài lần, lại vô cùng thưởng thức tán thán nói: "Vóc dáng Tiểu Mộ thật cao, dáng dấp đẹp trai, mà cậu còn rất lịch sự! Thi Thi, con thật có phúc!"
Tương Ngọc nói tiếp: "Đúng! Thi Thi có phúc khí lốn! Có thể tìm được người yêu như Tiểu Mộ, tổ phần bốc khói rồi!"
Vân Thi Thi nhíu mày, lời này Tương Ngọc không đúng, ngay trước mặt của mọi người, không nên nói như vậy.
Nhưng mà, nghĩ lại cũng không so đo.
Nghe nói, cái thím này không được học nhiều, nói chuyện không chú ý, cô cũng cho qua.
Một bên, Vân Nghiệp Trình im lìm không lên tiếng, từ khi Mộ Nhã Triết vào cửa lên, ông liền không nói một lời đánh giá anh, giống như gặp phải kẻ địch!
Hôm nay về thủ đô, ông cũng không nghĩ tới, bỗng dưng xuất hiện một người "sắp là con rể"!
Điểm này, lại là ông có chút trở tay không kịp.
Bởi vậy, cho tới bây giờ ông còn không có tiêu hóa hết.
Lúc nói chuyện, đồ ăn đã được đưa lên.
Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, Vân Thi Thi lại không khỏi cảm thấy, từ đầu đến cuối mọi vấn đề đều vây quanh Mộ Nhã Triết.
Mà Mộ Nhã Triết không tình nguyện để ý tới, nhưng mặt ngoài, lại duy trì lễ độ như cũ.
Tương Ngọc: "Tiểu Mộ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi nha?"
Mộ Nhã Triết: "28 tuổi."
Tương Ngọc: "Ai nha! Thật sự là một chút cũng nhìn không ra! Tôi còn tưởng cậu mới chỉ có 22 tuổi. Nói như vậy, cậu vào xã hội cũng có một chút lâu."
Mộ Nhã Triết: "Hai mươi tuổi đã bắt đầu làm việc."
Tương Ngọc nghe, tiếc hận nói: "Nói như vậy, đại học cũng không có đọc xong sao?"
Vân Cầm Lệ nói: "Ai! Con cũng không có học đại học đây! Rõ ràng thi đậu, chẳng qua học phí không có, cho nên làm trễ nãi."
Nói xong, vẫn không quên âm thầm lườm Vân Nghiệp Trình và Vân Thi Thi một chút, rất có vẻ oán niệm.
Vân Thi Thi chỉ lo chiếu cố Vân Nghiệp Hậu, đối với ánh mắt Vân Cầm Lệ hồn nhiên không hay.
Mộ Nhã Triết: "Có học đại học, chẳng qua lúc mười chín tuổi đã hoàn thành tất cả việc học."
Tương Ngọc cả kinh mở to hai mắt nhìn: "Cậu học trường đại học gì?"
Mộ Nhã Triết: "Stanford."
Đôi mắt nhỏ của Tương Ngọc trừng lớn: "Xé thảm gì?!"
Mộ Nhã Triết kiên nhẫn nói: "Đại học Stanford."
Tương Ngọc nhíu mày lại: "Chưa nghe nói qua đại học này."
Một bên, Vân Cầm Lệ cảm giác có chút mất mặt, lập tức đi ra giảng hòa nói: "Mẹ! Anh ấy nói là Stanford, là một trường đứng nhất ở nước Mỹ! Đại học Stanford!"
"A... Là như thế à." Tương Ngọc có chút co quắp xoa xoa đôi tay, hiển nhiên cũng cảm giác có chút mất mặt.
Vân Nghiệp Hậu bỗng nhiên nói: "Thi Thi, năm nay con cũng 23 nhỉ!"
Vân Thi Thi ngẩng đầu, cười một tiếng nói: "Chú, chú nhớ lầm rồi? Năm nay con 24 tuổi."
"24 tuổi?!"
Vân Nghiệp Hậu vỗ trán một cái: "À! Chú nhớ lầm sinh nhật con rồi!"
Vân Nghiệp Trình ở một bên nói: "Em quên rồi hả? Lúc em qua đây, Thi Thi còn không có thi đại học!"
Vân Nghiệp Hậu: "Nói như vậy, Thi Thi vẫn còn lớn hơn một Cẩm Lệ tuổi đâu! Cầm Lệ nên gọi con một tiếng chị!"
Vân Cầm Lệ kinh ngạc: "Thi Thi, thì ra cô lớn hơn tôi một tuổi! Ai nha, chị Thi Thi, về sau, em phải gọi chị một tiếng chị!"
Rất nhanh, đề tài lại trở lại quỹ đạo.
Chỉ là, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ có chút chú ý Mộ Nhã Triết nhiều như cũ, thỉnh thoảng hỏi: "Ở Bắc Kinh có nhà không?"; "Trong nhà có anh chị em không?"; "Cha mẹ làm công việc gì?". Đủ mọi vấn đề.
Mộ Nhã Triết đáp lại từng cái.
Chỉ là, không có trả lời rõ ràng chi tiết.
Vân Thanh Miêu lại yên lặng tính ở trong lòng: Gia thế tốt, ở Bác Kinh có nhà, công việc ổn định thu nhập cao, là người đàn ông tốt!
Không chừng còn khiêm tốn nói giấu đi.
Dù sao, đồng hồ trên cổ tay, cũng không thể nào là giả.
Có thể đeo đồng hồ hơn trăm vạn, trong nhà hẳn là rất thịnh vượng giàu có.
Vân Thanh Miêu lại liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, âm thầm dò xét, cũng khó trách có thể tìm được người đàn ông tốt như thế, bộ dạng ngày thường ngọt ngào, lại biết dỗ người, dạng tính cách này lấy lòng đàn ông nhất!
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy, Vân Thanh Miêu giống như bắn tới ánh mắt kim đâm vào mình, trong lúc nhất thời, có chút khó chịu.
Trong lòng cũng âm thầm tính toán, xem ra, nên an bài chỗ ở cho họ!
Thân thích cái gì, vẫn tạm thời không nên mang về nhà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc