Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 858

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết đi đến trước mặt ông nói: “Thưa bác, lần này trở về, để con mời bác một bữa! Giờ cũng trễ rồi, nên chúng ta mau đi thôi!”
“À… không cần phải phiền phức thế làm gì!” Vân Nghiệp Trình từ chối.
Mộ Nhã Triết cười, miệng vẫn tiếp tục nói: “Con đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ sợ làm phụ tâm ý của Thi Thi thôi!”
Vân Thi Thi cũng nói: “Đúng đó cha, cha đi đường vất vả như vậy, bác trai bác gái đều đến hết rồi, hai chị cũng đến nữa, vì thế cha nhất định phải có mặt đó!”
Vân Nghiệp Trình không thể nói gì thêm.
Vì thế, Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi thay ông xách hành lý, đi về phía chiếc xe sáng bóng đậu trước cửa.
Vân Thanh Miêu vừa ra ngoài đã nhìn thấy hai chiếc Mercedes sang trọng.
Chiếc thứ nhất màu đen, chiếc thứ hai màu trắng.
Đây là Mercedes – Benz, vừa nhìn cô ta đã sốc, lần đầu được tận mắt nhìn thấy hai chiếc xe Mercedes ngoài đời!
Cô ta lập tức nhận ra thân phận bạn trai của Vân Thi Thi không hề đơn giản.
Trong lòng nảy sinh ghen tị.
Vân Thi Thi trước sau bận tối mắt tối mũi, đầu tiên là phải đem hành lý cất lên xe.
Vân Nghiệp Trình cố gắng kéo Vân Nghiệp Hậu theo, Mộ Nhã Triết thấy hai người cứ kì nhèo mãi, nên anh cúi đầu, tay hơi dùng sức, đẩy luôn Vân Nghiệp Hậu ngồi xuống hàng ghế sau xe.
Động tác dứt khoát mạnh mẽ này, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập.
Vân Thi Thi sắp xếp hành lý xong, đóng nắp xe lại, đi về phía Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ, cười nói: “Chị Thanh Miêu, chị Cầm Lệ, hai người lên xe đi!”
Vân Thanh Miêu nhíu mày, cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Không biết vì sao, khi đứng trước mặt Vân Thi Thi, cô ta cảm thấy xấu hổ.
Vân Thi Thi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, quần liền thân, chân mang một đôi giày sang trọng hiệu UGG, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng tinh, cả người toát ra vẻ thanh cao, đúng là người như tên, thanh lịch nhẹ nhàng, vừa nhìn là biết con nhà danh giá, cả người đều toát ra khí chất quý tộc, vì thế cô ta cảm thấy có chút tự ti.
Nhìn lại chính mình, trên người là một bộ đồ trắng bạc màu, giày thì đi đến mòn đế, vì phải đi xe lửa, nên giờ tóc tai bù xù, da vì phơi nắng mấy ngày mà khô ráp, ngăm đen…
Thật là khiến người ta phải chua xót và hâm mộ.
Vân Thi Thi vừa rồi kêu cô ta ba chữ “chị Thanh Miêu”, cô ta cảm thấy thật chẳng xứng chút nào.
Vân Thi Thi, cái tên ngày, nghe mà đẹp làm sao!
Cô như người bước từ trong tranh ra.
Tên của cô ta, Vân Thanh Miêu, nghe kĩ đi, thật là thô thiển, tại sao lúc trước Vân Nghiệp Hậu lại đặt cái tên này cho cô chứ?
Vân Thi Thi thấy cô ta không nói gì, lo lắng hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Cô… đừng gọi tên tôi làm gì!”
“Vì sao?” Vân Thi Thi ngây người, không hiểu mình đã làm gì sai.
“Tên cô nghe rất hay, tên tôi thì nghe chẳng ra gì, vì thế cô đừng gọi!”
Vân Thanh Miêu trả lời.
Vân Thi Thi nghe xong chỉ cười: “Chị này, em cảm thấy tên của chị rất hay là khác!”
“Ha ha! Cô đừng nịnh tôi, khó nghe lắm…”
“Em nói thật, tên là do cha mẹ đặt, vì thế, dù tên của chúng ta có như thế nào, em vẫn thích nó nhất!”
Vân Thi Thi thành tâm nói!
Vân Nghiệp Hậu ngồi trong xe nghe được, cảm xúc hỗn độn, ông ta nói với Vân Nghiệp Trình: “Thi Thi thật là một đứa bé hiểu chuyện! Anh, anh về già, chắc chắn sẽ được hưởng phúc!”
"Ha ha!"
Vân Nghiệp Trình ánh hồng đầy mặt.
Lúc lên xe, Vân Thanh Miêu chỉ Mộ Nhã Triết đang ngồi trên xe nói: "Thi Thi, tôi và Cầm Lệ ngồi chiếc xe này có được hay không?"
"Có thể. Mấy người cứ ngồi đi!"
Dù sao không gian hai chiếc xe đều rất lớn, ngồi cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì.
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ lại không nguyện ý, bọn họ muốn xe ngồi Mộ Nhã Triết, thế là, Vân Nghiệp Hậu và Vân Nghiệp Trình, cùng với Tương Ngọc ngồi xe Vân Thi Thi.
Hai chị em thì ngồi lên xe Mộ Nhã Triết.
Vân Cầm Lệ vừa mới lên xe, liền bị không gian rộng rãi trong xe dọa sợ.
Tốc độ gl, nhập khẩu Suv, mỗi một chỗ chi tiết đều hiển thị rõ cao cấp, chỗ ngồi da thật, toàn bộ cửa sổ trần xe, thân xe hình giọt nước...
Đến mức sau khi Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ lên xe, có chút bất an, bó tay bó chân, luôn cảm giác xe này thật tốt, nên rất đắt!
Xe chậm rãi chạy.
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm phía trước, vịn tay lái, chạy phía trước dẫn đường.
Xe Vân Thi Thi thì theo sau.
Anh đi có chút chậm, giống như bận tâm đến việc Vân Thi Thi lái xe không nhiều, kinh nghiệm không đủ, bởi vậy anh không lái nhanh, sợ cô theo không kịp.
Thích ứng ngắn ngủi qua đi, cuối cùng Vân Thanh Miêu thư dãn thân thể, cô ta hơi dướn lên trước, nằm sấp vào thành ghế, từ kính chiếu hậu, yên lặng đánh giá Mộ Nhã Triết trong gương.
Hàm dưới ngạo mạn, ngũ quan không hề góc ૮ɦếƭ, anh tuấn kiên nghị, giữa lông mày, lại hiện ra khí chất lạnh lùng cao quý.
Cô không khỏi có chút si mê.
Cô chưa bao giờ thấy qua người đàn ông anh tuấn như thế, nhất là người đàn ông này, chẳng những có nhan, thân gia bối cảnh không ít, một thân trong sạch, rất mê người.
Không có người phụ nữ nào ở trước mặt anh, có thể chống lại mị lực như thế.
Cô ta cũng không ngoại lệ, xuân tâm manh động.
Thế là, Vân Thanh Miêu cười hì hì hỏi: "Anh tên là gì?"
Vân Cầm Lệ thấy Vân Thanh Miêu cũng dám bắt chuyện với người đàn ông nhìn không dễ thân cận, cũng nhất thời hứng thú, tiến lên trước.
Mộ Nhã Triết không chuyển mắt, giọng lộ ra chút lạnh nhạt: "Về sau, cô có thể gọi tôi em rể."
"Em rể sao?!"
Vân Thanh Miêu nghe xong, lại cười khan nói: "Như vậy không tốt lắm đâu? Hai người còn chưa có đính hôn, hiện tại tôi gọi anh là em rể, không thích hợp lắm!"
Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày, lại cũng không nói gì.
"Nói cho tôi biết tên của anh, hiện tại tôi cũng không biết tên của anh!"
Vân Cầm Lệ cũng ở một bên phụ họa nói: "Đúng vậy!"
Mộ Nhã Triết đột nhiên nói: "Chú ý chỗ ngồi của hai người."
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ nhìn nhau, liền có chút hiếu kỳ quay đầu lại nhìn chỗ ngồi của mình, lại không hiểu ý anh.
"Hả? Có ý gì, không hiểu..."
Mộ Nhã Triết nói: "Dây an toàn ở chỗ ngồi."
Vân Thanh Miêu nắm dây an toàn lên, lại vẫn không hiểu ra sao: "Dây an toàn thì sao?"
"Thắt vào!"
Vân Thanh Miêu lại dở khóc dở cười: "Thắt dây an toàn làm gì?"
Mộ Nhã Triết có chút không kiên nhẫn, bỗng nhiên đánh tay lái, quẹo thật nhanh qua chỗ ngoặt, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ trở tay không kịp, ***ng vào nhau, suýt nữa ngã ra chỗ ngồi.
Chờ xe bình thườngi, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ chật vật ngẩng đầu, cũng không dám hai lời, mau thắt dây an toàn.
Kể từ đó, cho dù Vân Thanh Miêu muốn tiếp cận nói chuyện với anh, lại bị dây an toàn làm vướng, cũng không tới gần được.
Anh không thích người phụ nữ khác ngoài Vân Thi Thi, tiến gần anh như vậy!
Rất phản cảm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc