Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 853

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Dạ! Cha yên tâm, cha đến thì gọi điện thoại cho con, con đi đón cha!”
“Buổi chiều con có việc gì không? Có việc thì thôi đi!” Vân Nghiệp Trình vẫn cố chấp hỏi, một lòng một dạ thay cô suy nghĩ.
Vân Thi Thi lại cười nói: “Có thể có việc gì được ạ? Cha, cha an tâm đi! Buổi chiều con không có việc gì.”
Vân Nghiệp Trình cười cười, vì sự săn sóc của cô mà cảm động, lập tức dặn dò vài câu, tắt điện thoại.
Cô nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi trưa, vì thế nhanh chóng ấn số đạo diễn Cố, vốn cũng muốn hỏi xem, buổi chiều diễn đến mấy giờ thì kết thúc, nhưng mà đạo diễn Cố khách khí nói: “Thi Thi, ngày hôm qua là sinh nhật cô, tôi muốn sắp xếp người đoàn làm phim tổ chức sinh nhật cho cô, đáng tiếc sau đó không biết cô đi đâu. Đúng lúc sinh nhật cô, tôi cho cô nghỉ hai ngày, bây giờ có hai ngày nghỉ, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Sau đó quay lại đoàn làm phim!”
Đạo diễn Cố nói lời hay, làm cô chấn kinh một phen!
Thật ra mà nói, cô lập tức có phần trợn tròn mắt.
Thực ra cô gọi điện thoại cho Cố Hiểu Dương vốn là muốn xin nghỉ, cố nghĩ đến ngày hôm qua cô tự ý rời khỏi đoàn làm phim, liền chuẩn bị ôm phê bình một trận, nơm nớp lo sợ, chờ Cố Hiểu Dương mắng cô xối xả.
Dù sao văn bản của đoàn làm phim quy định rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý rời khỏi đoàn làm phim.
Chuyện này giống như đi làm mắc kẹt vậy, không được tự ý một mình rời đi.
Ngày hôm qua cô không nói một tiếng, tự ý rời khỏi đoàn làm phim, dựa theo đạo lý, hành vi tự quyết định này, đạo diễn Cố chắc chắn sẽ phê bình một phen, hơn nữa còn cho cô trừng phạt nho nhỏ, sau cùng bố cáo cho toàn bộ đoàn làm phim, giết gà dọa khỉ.
Nhưng mà không nghĩ tới, một cuộc điện thoại gọi đi này, Cố Hiểu Dương vậy mà thông tình đạt lý như vậy, thậm chí còn nói cho cô nghỉ hai ngày
Đồng ý cho nghỉ hai ngày đó!
Mặt trời mọc phía tây rồi sao?
Chuyện này tương đương với xa xỉ, chỉ có người cao quý, hoặc là vai chính mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này!
Vân Thi Thi cực kỳ H**g phấn.
Tuy cô có một phần chưa quay xong, không có hoàn thành công việc treo dây thép xong, có chút không thoải mái, nhưng mà đã nhiều ngày rồi, quả thật quá mệt mỏi, nên cần thời gian nghỉ ngơi thật tốt!
Nửa tháng liên tục quay phim, cô sớm đã mệt mỏi, nhiều lần xin phép, Cố Hiểu Dương cũng chưa đồng ý. Không nghĩ đến, hôm nay vậy mà nhận được sự đồng ý. Vân Thi Thi kích động khó có thể bình tĩnh.
Để điện thoại di động xuống, cô ngồi dậy, vén chăn lên xuống giường, song khi cô vừa vén chăn lên, lại đột nhiên nhìn thấy những dấu vết ái muội trên người, nhất là bắp đù*, thậm chí có chút bầm tím…
Cô lại càng thẹn muốn chui xuống đất rồi!
Làn da của cô rất nhạy cảm, cực kỳ trắng, rất mềm, cho dù tùy tiện véo một cái, không dùng lực cũng để lại dấu vết bắt mắt.
Càng miễn bàn đến chiến sự phóng đãng tối hôm qua!
Nghĩ đến đây, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy mất mặt, lúc xuống giường, mũi chân vừa mới chạm xuống đất, cô suýt chút nữa xụi lơ ngã xuống.
Trời ạ…
Đùi vừa chua xót lại trướng, nhất là thắt lưng, mềm nhũn giống như không phải là của mình.
Cô không biết, trải qua đêm qua, các nơi trên thân thể của cô đều xảy ra biến hóa gì.
Chỉ cảm thấy lúc xuống giường, cả người đều đã vô tri vô giác, lại còn ẩn ẩn chút cảm giác thiếu dưỡng khí!
Thà nói là bị xe nghiền mạnh qua, không bằng nói toàn thân lỏng lẻo chuẩn xác hơn!
Lúc này cử động cánh tay đều đã cảm thấy gắng sức.
Vân Thi Thi chậm chạp, nhẹ nhàng vuốt ve phần eo, hít sâu, xuống giường.
Đi đến trước giá áo, lấy một bộ áo tắm, đi dép lê vào liền đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, nghênh đón cô là ánh mặt trời dịu dàng ấm áp.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng tươi sáng.
Gian phòng này rất xa hoa, bao gồm phòng hội nghị bàn bạc làm ăn nhỏ, một phòng tiếp khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, cùng với một thư phòng.
Vân Thi Thi khoác áo tắm, đi vào thư phòng, đã thấy Mộ Nhã Triết ngồi trước máy tính, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình.
Anh nhìn chăm chú cho nên lúc này, không có nhận ra được Vân Thi Thi đứng ở sau lưng.
Mãi cho đến khi cô dán sau lưng anh, hai tay ôm lấy bờ vai của anh, anh mới đột nhiên giật mình, chẳng biết cô vào phòng lúc nào!
“Đang bận sao?”
Vân Thi Thi tựa cằm vào đầu vai anh, nhìn về phía màn hình máy tính trước mặt anh, lại đau đầu phát hiện, văn kiện trên màn hình, là một chuỗi các số liệu chi chít, thấy là đau đầu!
Hóa ra là đang xử lý báo cáo tài chính quý của công ty!
Cô có chút áy náy nói: “Có phải em quấy rầy anh rồi không?”
Mộ Nhã Triết cười, che mu bàn tay của cô, vỗ nhè nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Sao không nghỉ ngơi thêm một lát nữa?”
“Ngủ tiếp thì sắp đến tối rồi!”
Vân Thi Thi dừng một chút, bật cười nói: “Anh thức dậy sao không đánh thức em?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, vô tội nói: “Anh thấy em đang ngủ say, lại còn ngáy giống như một con heo con, lúc này mới không đánh thức em.”
“Ngáy sao?”
Vân Thi Thi bị dọa tại chỗ, cô giật mình, có chút mặt đỏ tai hồng cãi lại: “Anh nói bậy, em đi ngủ không có ngáy đâu!”
“Sao lại không ngáy?”
Mộ Nhã Triết muốn đùa cô, nghiêm túc nói: “Em ngáy rất lợi hại đó! Giống như con heo con ấy, lúc anh gọi em, em lại còn chép chép miệng! Bộ dạng không có chút thục nữ nào!”
“Em, em…” Cô lập tức lúng túng.
Anh quá nghiêm túc, thế cho nên Vân Thi Thi lập tức không nghi ngờ lời nói của anh! Cô thật sự cho rằng lúc cô ngủ cô có ngáy!
Trời ạ! Cô ngáy sao? Ngáy trong lúc ngủ rất mất mặt đó!
Trong ấn tượng của cô, ngáy trong lúc ngủ chỉ có những người đàn ông trung niên mới làm chuyện này, cô luôn luôn coi trọng dáng vẻ của mình, nghĩ đến cô vậy mà ngáy, để người đàn ông này nghe được, trong lúc này chỉ cảm thấy đôi má nóng bỏng, vô cùng mất mặt!
Vân Thi Thi xoắn xuýt cắn môi hoa, khóc không ra nước mắt, cô bĩu môi, cẩn thận thay mình giải thích: “Kỳ thật… Người có lúc ngáy, cũng cực kỳ bình thường thôi! Đôi khi, người ta quá mức mệt nhọc, lúc đi ngủ sẽ ngáy… Anh… Anh không cần…”
Nói được một nửa, cô đã có chút xấu hổ rồi!
Cô muốn nói, anh không cần phải ghét bỏ cô ngáy!
Mộ Nhã Triết nhìn bộ dạng cô vì mình giải thích, chọc cho vui vẻ!
Vì thế anh giơ tay lên, nhịn không được véo chóp mũi cô một phen, trêu ghẹo nói: “Em đâu chỉ ngáy thôi? Thật sự muốn đem bộ dạng xấu khi ngủ của em chụp lại!”
“Hả? Em lại làm cái gì? Cái gì mà đâu chỉ ngáy thôi? Em còn làm cái gì nữa sao?”
Mộ Nhã Triết thật sự gật đầu: “Có đó! Chảy nước miếng có tính không?”
Chảy nước miếng sao?
Bùm - - một phen.
Trên mặt Vân Thi Thi hồng rỉ ra máu.
Sao cô lại còn chảy nước miếng nữa chứ?
Vân Thi Thi cả kinh đưa tay sờ sờ môi theo bản năng, nhưng không ***ng đến ấn ký nước miếng để lại.
Mộ Nhã Triết đẩy tay cô ra: “Đừng có sờ, buổi sáng lúc anh tỉnh, nước miếng của em đều lưu lại trên cánh tay anh, anh dùng khăn mặt lau sạch sẽ cho em rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc