Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 850

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh thương yêu cô, thấy cô mê mẩn, thân thể rã rời, mềm nhũn không có một chút khí lực, làm sao có thể đi được.
Có thể Vân Thi Thi nếu biết giờ phút này người đàn ông này nghĩ như vậy, hẳn là mắt trợn trắng rồi!
Trời ạ, ở trong mắt anh, cô rốt cuộc là có bao nhiêu cao quý đây?
Ngay cả đi mấy bước, đều không nỡ!
Có đôi khi, thật không phải là khoa trương.
Ở trong mắt người đàn ông này, đôi chân của cô, giống như để trang trí, thuần túy là đẹp mắt, căn bản không có tác dụng thực tế gì.
Có thể nếu như vậy, Mộ Nhã Triết lại cam tâm tình nguyện, mỗi thời mỗi khắc, đều ôm cô như vậy!
Hận không thể đem cô mọc lên trên người anh!
Ha ha!
Nếu Vân Thi Thi biết anh nghĩ như vậy, e là nên dở khóc dở cười!
Ôm cô, xuống xe, anh dường như không nhìn thấy vẻ cưỡng bách trên mặt cô, ôm cô liền nhanh chân đi về phía khách sạn.
Hai hàng lễ tân nhìn thấy anh, đều nhịp mà cúi đầu, hành lễ, tất cả đều cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn quanh.
Từ lễ tân dẫn đường, anh ôm cô tiến vào thang máy, dưới sự yêu cầu đủ kiểu của cô, lúc này anh mới đặt cô xuống.
Nhưng mà, cũng không biết có phải là bị anh đè ép thời gian dài hay không, hai chân của cô vừa hạ xuống, liền một trận xụi lơ, lại suýt nữa không đứng vững được, ngã xuống đất.
Bất kể thế não cũng đỡ lấy anh, miễn cưỡng đứng vững.
Người đàn ông nhìn cô, trong mắt lại có một tia nghiền ngẫm, cánh tay dài duỗi ra, ôm eo thon của cô, lực cánh tay, vững vàng nâng cô, đồng thời, đem người cô xách lên.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, giờ phút này, trong không gian nhỏ hẹp, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Càng là không gian tĩnh mịch, càng có thể rõ ràng bắt được tiếng thở dốc của người đàn ông, to khoẻ mà lại thâm trầm, liên tiếp, hiển nhiên đã là nhẫn nại đến gần cấp độ muốn bộc phát.
Vân Thi Thi vịn cánh tay của anh, lại có thể cảm giác được một cách rõ ràng cơ bắp anh C*ng c*ng, chẳng biết tại sao, lại vô hình cảm thấy chân mềm hơn.
Mặt cô đỏ tới mang tai nghĩ, người đàn ông này kiềm chế lâu như vậy, tiếp đó, cô không biết nên nghênh đón bão tố như thế nào!
Bởi vậy, tâm tình lại có chút thấp thỏm, đồng thời không biết làm sao!
Tòa nhà khách sạn cao đến ba mươi tầng.
Anh đặt phòng ở tầng hai mươi tám.
Số tầng dần nhảy lên, thang máy không ngừng kéo lên, mà cùng kéo lên, giờ phút này, còn có nhiệt độ trong thang máy.
Vân Thi Thi phát hiện được thân thể anh càng lúc càng nóng hổi, lặng lẽ muốn tránh sang một bên.
Anh lại lập tức phát giác ra động tác nhỏ này của cô, bỗng nhiên kéo eo cô, xùy một tiếng: "Tránh cái gì! Anh cũng sẽ không ăn em!"
Sẽ không ăn cô?!
Lời này, cô lại nhịn không được muốn đánh một dấu hỏi!
Người đàn ông này, thật là một quái vật! Không ngừng có tinh lực khiến người ta chấn kinh, dường như dùng mãi không cạn, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi!
Làm sao lợi hại như vậy chứ?
Cô nghe nói, đàn ông bình thường, ở trên giường, nhiều nhất kiên trì một buổi tối, liền sẽ mệt bở hơi tai rồi!
Có thể người đàn ông này, trắng đêm đến điên loan đảo phượng, chỉ cần ngắn ngủi nghỉ ngơi dưỡng sức, xông vào tắm một cái, thay đổi âu phục, liền lại là khí phách tinh anh, tinh thần sáng láng tiếp tục vùi đầu vào làm việc!
Anh không mệt sao?
Hay là trời sinh thể lực khỏe mạnh?!
Theo cô quan sát, đây là dưới tình huống anh bảo thủ, mỗi lần trên giường, lúc anh còn có điều giữ lại, cô đã bị chơi đùa sắp tan ra thành từng mảnh!
Nếu là anh không có giữ lại sức, sẽ như thế nào?
A!
Cô vì cái gì mà lại âm thầm tìm tòi nghiên cứu cái này!
Vân Thi Thi khống chế không nổi chính mình suy nghĩ lung tung, kịp phản ứng, cô bỗng nhiên nhéo nhéo mi tâm, âm thầm buồn bực chính mình vậy mà lại nghĩ vấn đề đen tối này!
Vừa ép buộc chính mình không cần suy nghĩ nữa, vừa hiếu kỳ mạnh mẽ về tiềm lực thể năng của người đàn ông này!
Đến tột cùng là anh quá cường hãn, hay là cô quá yếu?
Đó là cả một vấn đề!
Vân Thi Thi vừa nghĩ, vừa đỏ mặt nhếch môi, cảm thấy mặt mũi mình thật sự là sắp bị ăn sạch, thậm chí ngay cả loại vấn đề này cũng có thể tìm tòi nghiên cứu!
Thật sự là không biết xấu hổ mà!
Mộ Nhã Triết liếc qua cô, đã thấy gò má cô đỏ bừng lên, vừa vụng trộm đánh giá anh, vừa bưng lấy mặt nóng hổi, bộ dáng có chút không biết làm sao, cũng không biết trong cái đầu nhỏ kia, rốt cuộc đang nghĩ vớ vẩn cái gì!
Sắc mặt rõ ràng có chút không đúng.
Thế là, anh hỏi: "Đang suy nghĩ gì?!"
Anh đột ngột phát ra tiếng, lại kinh động đến cô!
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, lại có tật giật mình lắc đầu, vội vàng nói: "Em không có đang nghĩ vấn đề gì lộn xộn cả!"
Mộ Nhã Triết hoài nghi nheo mắt.
Giấu đầu lòi đuôi.
Cái người phụ nữ ngốc nghếch này, anh không nói gì, cô lại khẩn trương như vậy, lời này, rõ ràng là càng che càng lộ!
Vân Thi Thi vừa dứt lời, cũng lập tức ý thức ra, cái gì gọi là "Không suy nghĩ vấn đề lộn xộn gì", cô nói như thế không giải thích được, sẽ khiến anh hoài nghi thêm hay không!
"Em..."
Cô thực là sắp mắc cỡ ૮ɦếƭ được, giống như trẻ con ngây thơ buồn cười, có lẽ ở trước mặt người đàn ông này, cô căn bản không phải đối thủ, từ trước tới giờ cũng không có tâm tư che giấu gì, có cái gì, cũng đều không sao che giấu được, đến mức để anh chê cười!
Anh bỗng nhiên lấn đến gần cô, cánh tay vòng eo cô, từng bước ép sát: "Thành thật khai báo, em lại đang suy nghĩ lung tung cái gì!"
"Em... Em thật sự không có đang suy nghĩ lung tung nha..."
Vân Thi Thi càng nói, càng không có sức, lời này đi ra, dù là cô cũng không tin nổi!
Mà người đàn ông, đạo hạnh cao hơn cô nhiều như vậy, hiển nhiên cũng sẽ không tin câu nói này.
Bởi vậy, anh hơi cúi người, tới gần mặt cô, dán bên tai cô, tà mị nói: “Nói! Nếu không, ngay bây giờ anh sẽ làm em!"
Một câu, lại rõ ràng lộ ra ý vị nguy hiểm!
Vân Thi Thi bỗng nhiên ngước mắt, đối diện với ánh mắt uy hiếp của anh, thẹn quá hoá giận: "Anh ——!"
"Lời này của anh cũng không phải chỉ nói thôi!"
Mộ Nhã Triết cười một tiếng, giống như một lão thợ săn đầy kinh nghiệm, ưu nhã thong dong, hững hờ đối đãi với con mồi bị vây trong lòng bàn tay mình, đồng thời, có chút H**g phấn!
Vân Thi Thi lại càng tức.
Nhưng mà, dưới sự uy hiếp của anh, cô lúc này mới cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Cũng không có suy nghĩ gì, là tương đối hiếu kỳ một sự việc... Mà thôi!"
"Cái gì?"
"Anh..."
Cô hít sâu: "Dáng vẻ anh thật giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi..."
Mộ Nhã Triết khẽ giật mình.
Bỗng dưng, bị bộ dáng nghiêm trang của cô chọc cười, lập tức đoán được cô đang len lén tìm tòi nghiên cứu cái gì!
"Anh cười cái gì?!"
"Đồ ngốc! Là em quá yếu."
Cửa thang máy mở ra.
Anh dắt tay của cô, liền nhanh chân đi về phòng.
Anh đi nhanh như vậy, nhanh đến mức cô ở sau lưng tập tễnh, có chút theo không kịp.
"Mộ Nhã Triết!"
Cô hờn dỗi, anh lại giả vờ như không nghe thấy, đến giữa cửa, quét thẻ, đẩy cửa vào, cô vừa vào cửa, cửa chưa đóng, anh liền kéo cô vào, ấn trên cửa, cuồng nhiệt nghiêng người đè ép xuống!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc