Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 848

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi khẩn cầu: "Em đồng ý với anh, sau này em sẽ điều chỉnh, giữa công việc và gia đình, chọn lựa thăng bằng, nỗ lực quan tâm anh và con nhiều hơn một chút! Trong khoảng thời gian này không thể cân nhắc đến cảm nhận của các người, em thật rất xin lỗi! Nhưng em cam đoan, về sau, em sẽ cố hết sức tránh cho chuyện như vậy xảy ra!"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, cho dù mâu thuẫn, lại vẫn quyết định, không can thiệp bất kỳ quyết định gì của cô.
Anh hiểu cô.
Cái người phụ nữ ngu ngốc này, quá thiếu cảm giác an toàn rồi.
Rõ ràng có thể làm mọt gạo cả đời, nhưng thực chất bên trong cô là quật cường, không nguyện ý phụ thuộc bất cứ ai mà sống!
Giống như Hữu Hữu, rõ ràng đã có rất nhiều tài sản, lại vẫn gạt Vân Thi Thi.
Thứ nhất, là không hy vọng cô quá bận tâm, lo lắng cậu.
Thứ hai, cho dù Hữu Hữu giá trị bản thân chục tỷ, trăm tỷ, có thể Vân Thi Thi cũng sẽ không phụ thuộc vào cậu mà sống.
Đây cũng là điểm mê người và đáng yêu của cô.
Cùng trong vòng với những người phụ nữ mê luyến vật chất kia, nhưng lại không giống nhau.
Đại khái, là hy vọng có thể dựa vào năng lực của mình kiếm tiền, đồng thời, đường đường chính chính tiêu tiền của mình!
Trên thực tế, cô diễn kịch quả thực là rất có thiên phú.
Về sau chuyển qua hậu trường, cũng là một lựa chọn không tồi.
"Em cần, anh cho em thời gian bao lâu?"
Anh nhíu mày, hỏi, thái độ lại cho thấy, anh đã lùi bước trước cô.
Vân Thi Thi suy nghĩ trong chốc lát, lập tức cười nói: "Cho em năm năm."
Thời gian tích lũy kinh nghiệm, năm năm là đủ rồi!
Năm năm này, cô sẽ cố gắng học tập, tích lũy càng nhiều kinh nghiệm, chuẩn bị đầy đủ để sau này chuyển qua hậu trường!
"Kỳ thật, em cũng không phải là không có suy nghĩ rút lui. Có thể, người quyết định diễn kịch, là em, đã làm ra quyết định này, thì nên vì quyết định của mình mà chịu trách nhiệm. Nếu như bây giờ em rời khỏi, như vậy, không nói những hợp đồng em phải bồi thường phí với giá trên trời, mà nhất định sẽ liên lụy Tần Chu. Bộ phim quay được một nửa, bỗng nhiên tuyên bố rời khỏi làng giải trí, như vậy... Không khỏi thật không có trách nhiệm! Em biết, nửa tháng này, em thực sự không có cơ hội để ý, em cũng rất áy náy. Em nghĩ, quyết định để Tần Chu thay em cùng đoàn làm phim bàn bạc một chút, tranh thủ mỗi tuần có thể dành ra hai ngày về nhà! Quay xong bộ phim này, em cũng chỉ nhận tác phẩm mình thích, sẽ không để hành trình của mình sắp xếp đầy như vậy nữa!"
Anh lui bước, cô cũng lui bước, đồng thời, thành ý mười phần.
Cô một mực lấy gia đình làm trọng tâm, trước đó, cô cũng hoàn toàn không nghĩ tới, tiến vào làng giải trí, đúng là loay hoay liền không có thời gian chăm sóc cho gia đình.
Cô vốn dự định, chờ xong bộ phim “Quả trám”, liền chú tâm với gia đình, thỉnh thoảng nhận vài bộ phim mình cảm thấy hứng thú.
Trong quá trình này, cô sẽ cố gắng bồi dưỡng biên kịch và đạo diễn, giữa diễn kịch và đạo diễn, cô đối với đạo diễn càng cảm thấy hứng thú hơn một chút.
Chờ đến khi năng lực chin muồi, có lẽ, cô cũng có thể giúp anh quản lý Hoàn Vũ.
Cô biết như vậy sẽ rất mệt mỏi, có thể dựa vào năng lực của mình nỗ lực làm việc, cô cũng cảm thấy thích thú!
Có thể nhất định phải ép cô phụ thuộc bất cứ người nào mà sống, cô thật sự làm không được!
Sau khi nói xong, cô có chút lo lắng mà nhìn anh, sợ sự phản đối của anh, lo lắng anh không hiểu.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, cuối cùng không có phản đối.
Anh câu môi, ôn nhu mà nhìn cô, tay giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, cưng chiều cười một tiếng: "Được! Anh chờ em."
Anh cho cô năm năm!
Mấy chữ này, lại trấn an Vân Thi Thi rất lớn!
Cô nhếch môi ôm chặt anh, anh hiểu được, thật vô cùng quý giá.
Dựa vào trên vai anh, cô nói khẽ: "Mộ Nhã Triết, cảm ơn anh! Cảm ơn anh hiểu được sự bướng bỉnh của em, cảm ơn anh hiểu được quyết định của em!"
Cô dựa qua, thân thể mềm mại dựa bên trên anh.
Mộ Nhã Triết ôm chặt cô, lại cố ý như muốn đùa cô, cúi đầu hôn môi cô một cái, hỏi lại: "Em... Dự định làm thế nào để cảm ơn anh?"
Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, đã thấy ánh mắt anh nhìn cô, phát ra vài phần nóng rực cùng chờ mong.
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười một tiếng, trong mắt sáng rực phản chiếu pháo hoa chói lọi trên bầu trời, nét mặt vui cười.
Trong pháo hoa đầy trời, cô chủ động ôm lấy cổ anh, gương mặt xinh đẹp đến gần anh, lập tức, đôi môi đỏ xinh đẹp dán lên môi mỏng lạnh như bị gió lạnh lướt qua của anh.
Một cái hôn càng sâu, ôn nhu kiều diễm.
Chiếc xe ngựa thủy tinh chạy qua con đường có hàng cây anh đào lãng mạn, người qua đường ngẩng đầu lên, liền trông thấy trên xe ngựa, một cô gái xinh đẹp không tả xiết, và người đàn ông tuấn mỹ ôm hôn nhau, nhao nhao kinh diễm mà nói: "Trời ạ!"
"Mau nhìn! Mau nhìn trên xe ngựa kìa! Thật là lãng mạn!"
"Tôi nghe nói, hôm nay hang cổ tích được ai đó bao trọn, trang trí theo nghi thức cầu hôn mộng ảo, đồng thời, miễn phí cho du khách vào cửa! Để du khách chứng kiến!"
"Hẳn không phải là hai người trên xe ngựa chứ?!"
"Nữ thật xinh đẹp, nam cũng quá anh tuấn! Trời ạ! Quá xứng..."
"..."
Trước sự chứng kiến của mọi người, trong bầu trời pháo hoa rực rỡ, Vân Thi Thi ôm anh, hôn anh, dùng phương thức tương nhu dĩ mạt lớn nhất, đáp lại anh.
Mộ Nhã Triết kìm lòng không được ôm eo cô thật chặt như không đủ, cảm giác bờ môi nhẹ nhàng mỉm cười, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng cô chủ động như vậy.
Nụ hôn này, một đường lan tràn đến cửa chính, cũng vẫn khó mà chia lìa.
Từ lúc đầu cô chủ động, thẳng về sau, biến thành trong lòng bàn tay của anh, anh không ngừng mà tiến công, mang theo nhiệt tình vội vã không nhịn nổi, công lược thành trì, không muốn tách khỏi người cô.
Vân Thi Thi sắp bị anh hôn đến ngạt thở.
Thần chí mơ hồ, cô nỗ lực bảo chính mình thanh tỉnh một chút, mắt xéo qua nhìn thoáng xe ngựa đã chạy đến cửa chính, chiếc Bentley dài đang đậu ngay cửa ra vào lẳng lặng chờ, nhưng mà tài xế đứng trước cửa xe, lại có chút không dám nhìn thẳng, cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám tiến lên quấy nhiễu.
Cô càng thẹn, vuốt đôi bàn tay trắng như phấn, nhẹ nhàng đấm đấm bờ vai của anh.
Hắn lại bất động, siết chặt lấy gáy cô, không cho phép cô tránh né, khiến cho cô càng phải dán chặt vào môi anh, đầu lưỡi giữa răng môi cô, không ngừng ςướק bóc hơi thở thơm ngọt.
Bao lâu không được nếm mỹ vị như vậy rồi?
Anh đã không nhớ nổi!
Hôn cô, liền muốn ngừng mà không ngừng được!
"Ưm... Ưm... Không muốn..."
Vân Thi Thi vừa tức vừa xấu hổ.
Người đàn ông này, làm sao hôn, liền không ngừng được!
Cửa, nhiều người nhìn như vậy!
Anh cũng không biết tị huý sao?!
Mắt Vân Thi Thi liếc qua trông thấy có rất nhiều du khách hoặc là một mặt kinh diễm, hoặc là ồn ào vây quanh xe ngựa, không ngừng giơ máy ảnh trong tay lên, quay chụp một màn lãng mạn duy mỹ như thế!
Cái này có thể quá kiêu căng rồi không?!
Vân Thi Thi đấm đấm vai của anh, nhưng mà còn chưa lên tiếng ngăn cản, một giây sau, cô chỉ cảm thấy trước mắt một trận trời đất quay cuồng —— người đàn ông này, vậy mà đưa nàng ngồi chỗ cuối, ôm công chúa trong lòng, đi xuống xe ngựa!
Mặc dù như thế, anh vẫn không tách ra khỏi cô được, đưa cô ôm vào trong иgự¢, vẫn như ăn vào trong xương tủy liếm mí mắt, chóp mũi, khóe môi của cô...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc