Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 841

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Một chiếc nhẫn một ca-ra, tinh xảo xa hoa.
Vân Thi Thi liếc mắt một cái liền nhận ra.
Cái nhẫn kim cương đến từ darryring!
Darryring, một nhãn hiệu lãng mạn xa hoa, đàn ông dựa vào chứng minh thư, cả đời chỉ có thể đặt làm một chiếc nhẫn kim cương.
Cả đời một người đàn ông, chỉ có thể đặt làm một chiếc nhẫn kim cương duy nhất.
Biểu tượng là lời hứa lãng mạn nhất.
Mà cái anh đeo lên cho cô, thuộc dãy series của Darryring.
Giá trị tám chữ số.
Hốc mắt Vân Thi Thi đột nhiên nổi lên ẩm ướt, sau khi cảm động, lại đồng thời có một chút dở khóc dở cười!
Người đàn ông này, sao cầu hôn cũng bá đạo như vậy?!
Không nói lời gì đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cô, điệu bộ này, rõ ràng là không cho cô kháng cự!
Cô có thể cảm nhận được, trong mắt anh, cô giống như trở thành công chúa được tất cả sủng ái!
Cô thật sự không thể tin được giấc mộng trước mắt là thật!
Vốn chỉ nên xuất hiện trong nhật ký, trong tưởng tượng của cô!
Cùng người yêu ngồi trên bánh xe quay, dưới trời đầy pháo hoa, cầu hôn với cô, thỉnh cầu cô gả cho anh.
Cái này rõ ràng như tình tiết trong truyện cổ tích, vậy mà xuất hiện ở trong cuộc đời cô!
Mộ Nhã Triết thấy cô bời vì cảm động và mừng rỡ mà mất khống chế, tim hơi đau xót, nhưng trong nháy mắt, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi!
"Thi Thi, đáp ứng anh."
Mộ Nhã Triết nâng mặt của cô lên, ánh mắt chân thành.
Anh cũng không phải là một người hiểu lãng mạn, bởi vậy, có lẽ màn cầu hôn đêm nay, ước chừng là màn càu hôn lãng mạn nhất mà anh có thể tưởng tượng ra được!
Trên thương trường, anh luôn luôn lãnh khốc, quyết đoán.
Nhưng tế bào lãng mạn, luôn luôn rất khiếm khuyết!
Bởi vậy, có lẽ ở trong mắt cô, màn cầu hôn giống như lộ ra bá đạo, không cho cô kháng cự!
Chỉ là, anh thật sự, muốn che chở cô cả đời.
Nghi thức cầu hôn này, anh chuẩn bị thật lâu.
Tất cả đều là anh tự thân đi làm, chỉ vì ngày này, cho cô kinh ngạc vì giấc mộng ảo tưởng!
Có lẽ trước kia, anh cũng không thể tin được, chính mình sẽ vì một người phụ nữ, lén lén lút lút, hao tổn tâm lực như vậy, chỉ vì một màn cầu hôn.
Chỉ cần anh vẫy tay, đại khái, không có người phụ nữ nào cự tuyệt cầu hôn của anh.
Lúc trước, hôn nhân đối với anh chẳng qua là một nghi thức, lại như là một xiềng xích.
Nhưng bây giờ, bời vì cô, anh lại thay đổi cái nhìn về hôn nhân!
Nếu như nhất định phải nói, hôn nhân là xiềng xích, như vậy, anh cam tâm tình nguyện bị vây nhốt.
Bị cô vây nhốt.
Vân Thi Thi vừa khóc vừa cười, gật đầu đáp ứng: "Được!"
"Được sao?"
"Đồ ngốc!"
Vân Thi Thi dở khóc dở cười nói: "Ý của em là... Em nguyện ý."
Anh chính thức, cầu hôn với cô rồi!
Mà cô, nguyện ý gả cho anh!
Cô nguyện ý...
Cô nguyện ý...
Cô thật sự nguyện ý...
Trong đầu Vân Thi Thi không ngừng quay tròn ba chữ này, tâm tình cũng theo pháo hoa chói lọi ở trong màn đêm, trèo đến đám mây.
Mộ Nhã Triết nghe vậy, trên mặt tràn ra nụ cười hài lòng, anh ôm cô vào trong ***, trong bầu trời pháo hoa, cùng cô ôm hôn thâm tình.
Bánh xe leo lên tới đỉnh cao nhất.
Vân Thi Thi rúc vào trong *** Mộ Nhã Triết, nhìn màn đêm tươi đẹp ngoài cửa sổ, kìm lòng không được xoắn xuýt ngón tay một chút.
"Anh biết không? Hiện tại em, cũng cảm giác như ở trong mơ! Cho tới giờ phút này, em đều có chút không dám tin tưởng..."
Mộ Nhã Triết chợt có chút dở khóc dở cười, sờ mũi của cô: " Đồ ngốc, em đang miên man suy nghĩ gì đấy."
"Khi em còn bé, đặc biệt thích truyện cổ tích công chúa hoàng tử, em tưởng tượng qua, có một ngày, có thể cùng người yêu, ngồi trên bánh xe quay, bầu trời bắn đầy pháo hoa, anh ấy cầu hôn với em..."
Nói được một nửa, cô đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Vân Thi Thi nhíu lông mày, bỗng nhiên tiếp cận anh.
"Này! Anh có phải... xem lén nhật ký của em không?!"
Trên mặt Mộ Nhã Triết có một tia xấu hổ bị vạch trần.
Vân Thi Thi trông thấy anh né tránh, hai tay giữ mặt anh, khiến cho anh không thể không nhìn cô chính diện.
"Thành thật khai báo! Có phải không, vụng trộm xem nhật ký của em sao?!"
Cô thời thiếu nữa có thói quen viết nhật ký, bởi vậy, bất kể là tâm tình hay là lý tưởng, bất luận là cảnh ngộ hay là lông gà vỏ tỏi, cô đều thích ghi chép vào nhật ký.
Vân Thi Thi nghĩ như thế nào đều cảm giác có điểm gì là lạ.
Cầu hôn hôm nay, cùng cảnh cầu hôn cô từng ảo tưởng trong nhật ký, giống hệt.
Sẽ không phải, là người đàn ông này len lén xem nhật ký của cô, cho nên, đạo diễn một màn này?!
Mộ Nhã Triết lúng túng ho một tiếng, lập tức "Ừ" một tiếng.
Thật sự là anh len lén xem nhật ký, nhưng, đó là bởi vì lúc Hữu Hữu thu xếp đồ đạc, vô ý để quên.
Anh không biết là quyển nhật ký, nhặt lên lật vài trang, liền tới một tờ trong đó.
Phía trên, là thời niên thiếu của Vân Thi Thi, Pu't ký non nớt.
Anh đọc nhanh như gió, xem vài lần, liền ghi tạc tâm nguyện của cô vào lòng.
Mộ Nhã Triết nói chi tiết tất cả cho cô.
Vân Thi Thi nghe, mặt ngoài bất động, nội tâm lại cực kỳ cảm động.
"Mộ Nhã Triết..."
Cô cúi đầu, do dự chốc lát, lập tức mỉm cười: "Cảm ơn anh!"
Cám ơn anh, yên lặng hoàn thành từng mong muốn không thể thành của cô!
Bánh quay hạ xuống, khi cửa mở ra, pháo hoa lại bắn lên.
Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần giống như hai tiểu thiên sứ, trong tay cầm bánh sinh nhật xuất hiện ở trước mặt cô.
"Mẹ! Sinh nhật vui vẻ!"
Giọng hai đứa bé non nớt thật sự đáng yêu.
Vân Thi Thi lại một lần nữa bị kinh ngạc!
Đến mức cô kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, nhất thời không kịp phản ứng!
Thì ra, hôm nay là sinh nhật của cô?
Cô lại không có phát giác, lại không nghĩ rằng, hai nhóc con này lại nhớ kỹ sinh nhật của cô, thậm chí sớm chuẩn bị bánh kem và quà tặng, còn có kinh ngạc lớn như vậy!
Vân Thi Thi cảm động, nước mắt lập tức dâng lên.
Cô ở đoàn làm phim lâu như vậy, tách ra khỏi hai đứa nhỏ lâu như vậy, vô cùng nhớ mong.
Vân Thi Thi hơi cúi thấp người, giang hai cánh tay: "Hai bảo bối, mẹ nhớ các con muốn ૮ɦếƭ!"
"Mẹ..."
Tiểu Dịch Thần "Ô" một chút, hốc mắt cũng ẩm ướt, lập tức nhào vào trong *** cô.
Hữu Hữu cưng chiều bật cười, cậu mấp máy môi, có chút xấu hổ đi tới bên cạnh Vân Thi Thi, đem vương miện tự tay chế tác đeo lên cho cô.
"Mẹ yêu quý, sinh nhật vui vẻ, hi vọng mẹ luôn luôn vui vẻ! Hữu Hữu sẽ vĩnh viễn yêu mẹ!"
Cậu giữa lấy mặt cô, thâm tình hôn lên gò má cô.
Vân Thi Thi cảm động ôm cậu vào trong ***, ôm chặt hai bánh bao, không buông tay được.
"Mẹ rất nhớ các con!"
Tiểu Dịch Thần nghe vậy: "Tí tách" rơi mấy giọt nước mắt.
"Mẹ, tại sao lâu như thế không trở về nhà?! Con rất nhớ mẹ!"
Vân Thi Thi nghe, nhất thời tim như bị đao cắt, thương yêu không thôi: "Thật xin lỗi, Tiểu Dịch Thần... Mẹ sai rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc