Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 840

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

khi bánh xe chậm rãi quay đến giữa không trung, nhìn thấy cảnh đẹp hùng vĩ của khu cổ tích không còn sót gì.
Hai người ngồi trong khoang hành khách rộng rãi, vẻ mặt Vân Thi Thi lộ ra vui vẻ.
"Mộ Nhã Triết, đây đều là anh chuẩn bị sao?"
Mộ Nhã Triết thấy cô giống như đứa trẻ, không khỏi bật cười hỏi: "Lần đầu ngồi sao?"
"Ừm..."
Vẻ mặt Vân Thi Thi hơi đổi, có vẻ hơi cô đơn, thất bại bĩu môi: "Lần đầu ngồi, trước kia không có cơ hội ngồi qua. Chỗ như khu vui chơi, rất ít dịp có thể tới!"
Anh ưu nhã nhích lại gần: "Thích không?"
Vân Thi Thi thỏa mãn cười một tiếng: "Thích lắm! Thật sự rất thích!"
Trong lòng mỗi cô gái, đều cất giấu một giấc mơ được làm công chúa, mơ từ cô bé lọ lem gặp được hoàng tử.
Vân Thi Thi cũng không ngoại lệ.
Nhưng chung quy truyện cổ tích vẫn là truyện cổ tích, mơ tưởng cuối cùng chỉ là mơ tưởng mà thôi.
"Cái xe ngựa kia thật sự rất xinh đẹp, giống như trong truyện cổ tích! Anh xem qua cô bé lọ lem sao?"
"Không đúng, xe ngựa của cô bé lọ lem, là bà tiên dùng bí ngô biến thành..."
...
Mộ Nhã Triết chỉ yên lặng nhìn cô H**g phấn khoa tay, yên lặng không nói.
Vân Thi Thi thì vẫn còn nói: " Khi còn bé, cũng ảo tưởng qua, khi màn đêm buông xuống, khi ngồi trên đỉnh bánh xe quay, có thể ở cùng hoàng tử ngồi nhìn trời sao xinh đẹp."
Sau đó, cô lại xấu hổ khi nói ra khỏi miệng.
Khi bánh xe quay dừng trên đỉnh cao nhất, trên bầu trời nở rộ pháo hoa chói lọi, hoàng tử lấy ra một chiếc nhẫn kinh cương lấp lánh, cầu hôn với cô, đồng thời hôn cô ở trong màn đêm tuyệt đẹp...
Những ảo tưởng đẹp đẽ này, cô chỉ giấu ở trong nhật ký.
Cô có chút ngượng ngùng cười: " Nhất định giấc mơ kia rất ngu ngốc? Em cũng cảm thấy như vậy..."
Mộ Nhã Triết mỉm cười, cúi đầu xuống, tiện tay châm một *** ngậm ở khóe môi, đến mắt cũng mang ý cười, lại để cho tim của cô đập thình thịch.
Gương mặt Vân Thi Thi bỗng nóng bỏng, chột dạ hiện trên mặt, nhưng lại len lén liếc mắt qua, đánh giá anh.
Anh bình thường, rất thích áo sơmi màu đen, vậy mà hôm nay một thân trang phục quý tộc, lại hết sức oai hùng tuấn mỹ.
Đến mức, cô có chút xấu hổ nhìn anh.
Mộ Nhã Triết dựa vào chỗ ngồi, *** trắng nõn không tì vết, ánh mắt nhu hòa rủ xuống, sương mù lượn lờ ở giữa, lông mi dài nhỏ xen lẫn.
Khóe môi của anh có lúm đồng tiền nhạt, cười rộ lên rất đẹp, lộ ra vài tia tươi mát và tinh khiết, vẻ mặt lại không thay đổi hoàn toàn tương phản bộ dạng, khiến cho người không tự chủ được muốn thân cận.
Không biết vì cái gì, cô cũng không thích đàn ông ***, nhưng lại không ghét anh, thậm chí có chút si mê bộ dạng lúc anh ***.
Vân Thi Thi nhìn chằm chằm qua, lại không tự chủ được cong khóe môi lên.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nâng mí mắt, dù bận vẫn ung dung nhìn qua cô.
Vân Thi Thi khẽ giật mình, bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện bất tri bất giác, bánh xe đã quay đến chỗ cao nhất.
Cô H**g phấn đứng dậy, trèo tại bệ cửa sổ, ngẩng mặt nhìn lên bầy trời, kinh diễm tán thưởng một tiếng.
"Thật đẹp!"
Vân Thi Thi vui vẻ giống như một đứa bé nở nụ cười.
Mộ Nhã Triết hít một hơi thuốc, dập tắt thuốc, hững hờ đứng dậy, chậm rãi đến gần cô.
Ý thức được động tĩnh sau lưng, Vân Thi Thi mỉm cười quay sang, bỗng nhiên, hàm dưới bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên.
Tuấn nhan hoàn mỹ của Mộ Nhã Triết mập mờ xích lại gần, môi mỏng nhẹ nhàng che đi khóe môi cô...
Tuấn nhan hoàn mỹ của Mộ Nhã Triết mập mờ xích lại gần, môi mỏng nhẹ nhàng che đi khóe môi cô, hơi thở xen chút mùi thuốc hòa quyện giữa răng và môi, mê lấy hương thơm đặc biệt từ anh, thấm vào ruột gan.
Vân Thi Thi khẽ giật mình, đôi mắt đột nhiên trợn to, không thể tin nhíu lông mày.
Mộ Nhã Triết bất mãn che kín mắt cô, nhẹ nhàng rủ tầm mắt xuống, hôn dịu dàng trằn trọc, dịu dàng đến thâm tình, để lòng của cô, trong lúc nhất thời, không khỏi nhảy như sấm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng đổ xuống, ánh sao nhiều màu, lộ ra ánh sáng, trên mặt của anh giống như dát lên một tầng ánh trăng, càng nổi bật *** như ngọc.
Xuyên qua khe hở, Vân Thi Thi cẩn thận mở mắt ra, tuấn nhan Mộ Nhã Triết đẹp đẽ như ẩn như hiện.
Bánh xe từ từ xoay tròn, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Mộ Nhã Triết giam cầm cô trước ***, một tay nâng cằm cô, một tay vuốt ve làn tóc mềm mại bên cạnh mặt cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng sâm nhập khóe miệng, lướt qua hàm răng cô, đầu lưỡi tiếp xúc như có như không.
Gương mặt Vân Thi Thi nhất thời nổi lên một tầng đỏ ửng, hai tay đặt trước *** bất an xoắn lại.
Giống như có chút khẩn trương.
Cô bỗng nhiên cảm giác...
Tình tiết trước mắt, vô cùng quen thuộc, giống như gặp qua ở đâu?
Vân Thi Thi có chút tâm tư rối loạn, nhưng lại nhất thời không thể nói, là lạ ở chỗ nào.
Mộ Nhã Triết nắm lấy cổ tay cô tính an ủi, chậm rãi di chuyển tới hông mình, thế là, cô liền thuận theo ôm lấy hông anh, mười ngón đan xen, đốt ngón tay lại khẩn trương trắng bệch.
Bầu trời bỗng nhiên bắn lên một chùm pháo hoa, nở rộ chói lọi.
Mộ Nhã Triết ngẩng đầu lên, Vân Thi Thi xấu hổ cúi đầu, gắt gao cắn cánh môi.
Anh mỉm cười nâng cằm cô lên, rời môi cô khẽ nói:
"Thi Thi, gả cho anh nhé?"
Giọng Mộ Nhã Triết hơi trầm xuống, chậm rãi phun ra mấy chữ, dịu dàng nhìn mặt cô.
—— Thi Thi, gả cho anh...
Năm chữ này, lấy giọng nói thuần hậu từ tính của anh nói ra, dễ nghe như thế.
Bàn tay của anh năm lấy tay cô, ngay sau đó, có một thứ lạnh buốt luôn vào ngón áp út của cô.
Trong lòng Vân Thi Thi bỗng nhiên "Lộp bộp" một chút, đôi mắt trợn to...
Anh đột nhiên xuất hiện cầu hôn, lại để cho cô có chút trở tay không kịp.
Đến mức câu nói sau của Mộ Nhã Triết, khiến trong đầu cô như có cái gì nổ tung, trắng xóa một mảng, máu như bay lên mây.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên.
Không hề phòng bị, cô bị ngạc nhiên từ trên trời giáng xuống, kinh ngạc ngây ngẩn cả người!
"Gả cho anh, được không?"
Khóe môi Mộ Nhã Triết phác hoạ, mang theo một độ cong cưng chiều.
"Chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ, có được hay không?"
"... Mộ..."
"Xuỵt!"
Anh ngừng tiếng nói của cô: "Hãy nghe anh nói hết."
Vân Thi Thi nhấp môi, hơi ngưng thần, lại nghi hoặc sau đó anh sẽ nói gì.
"Anh thề —— "
Mộ Nhã Triết hít sâu một hơi, cúi đầu, chống lên chóp mũi cô, thân mật cọ xát, lại mở mắt ra lần nữa, ánh mắt thâm thúy.
"Anh sẽ dùng tính mạng của anh, sủng ái em, bảo vệ em!"
Môi đỏ của Vân Thi Thi có chút run lên một chút, lại có chút không tự chủ, sắp bị anh chọc khóc!
"Anh sẽ sủng em cả đời, em nguyện ý vĩnh viễn làm công chúa nhỏ của anh chứ?"
Phía sau, một chùm pháo hoa bắn lên, lan tràn ở trên bầu trời chói lọi.
Mộ Nhã Triết ưu nhã nâng tay của cô lên, ánh mắt Vân Thi Thi rơi vào ngón vô danh của mình.
Trên ngón vô danh, chẳng biết lúc nào, có thêm một chiếc nhẫn kim cương.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc