Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 838

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Hiểu Dương có ý muốn bảo vệ cô, vì vậy liền nói bóng nói gió cảnh cáo Hoa Cẩm, không được cố ý gây sự.
Hoa Cẩm nhìn Vân Thi Thi, rồi lại nhìn Cố Hiểu Dương, sau đó bĩu môi: “Tôi biết rồi, đạo diễn Cố!”
“Cậu mau đi chuẩn bị đi, lát nữa sẽ bộ phim của cậu với Vân Thi Thi sẽ khai máy đấy!” Cố Hiểu Dương dặn dò.
Hoa Cẩm bất đắc dĩ đáp một tiếng, nhưng sau đó, thừa dịp Cố Hiểu Dương không chú ý quay đầu đi, anh ta liền tiến lên phía trước, bất ngờ hôn lên mặt Vân Thi Thi.
Trong lúc nhất thời Vân Thi Thi chưa kịp phản ứng, ngạc nhiên trừng to mắt: “...”
Lúc cô lấy lại tinh thần, Hoa Cẩm đã trở về chỗ trợ lý của anh ta, đọc kịch bản.
Cô vừa tức vừa buồn bực, cô thấy Hoa Cẩm này thật sự không ai nói nổi nữa rồi!
Anh ta...
Vậy mà anh ta lại dám hôn trộm cô?!
Cái tên Hoa Cẩm này, tại sao lại đáng ghét như vậy chứ?
Lúc Cố Hiểu Dương quay đầu lại cũng có nhìn thấy, ông ta hơi mấp máy môi, nhưng lại không nói gì, chỉ dặn Vân Thi Thi chuẩn bị để lát nữa có thể nhập vai cho tốt, sau đó liền rời đi.
Xem ra, cái người tên Hoa Cẩm này thật sự không đơn giản!
Một người có tính khí không tốt như đạo diễn Cố cũng không phát cáu trước mặt anh ta. Xem ra người chống lưng cho anh ta có thế lực rất lớn.
Ỷ vào người khác che chở, cho nên muốn làm gì thì làm ở studio sao?
Vân Thi Thi tức giận đến mức phát run, mà Mộc Tịch đứng cạnh lại nhìn cô với vẻ mặt hâm mộ, ghen tị vung vung tay: “Thi Thi, cô thật có phúc đấy! Vậy mà Hoa Cẩm lại chủ động hôn cô, tôi thật sự hâm mộ cô muốn ૮ɦếƭ rồi!”
“...”
Vân Thi Thi bất lực trừng mắt nhìn cô ấy, Mộc Tịch thấy cô có chút tức giận, liền vội vàng giải thích: “Thi Thi, đừng tức giận, tôi chỉ nói đùa thôi, cô đừng coi là thật!”
“Mộc Tịch! Trò đùa này của cô tuyệt đối không buồn cười chút nào!” Vân Thi Thi vẫn luôn đối xử với mọi người rất hòa nhã, đây là lần đầu tiên cô tức giận với Mộc Tịch.
Mộc Tịch biết cô thật sự tức giận, liền vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi! Thi Thi, tôi... tôi không để ý trường hợp mà nói đùa, tôi xin lỗi, tuyệt đối sẽ không có cần sau!”
Vẻ mặt Vân Thi Thi phức tạp, cô liếc mắt nhìn về phía Hoa Cẩm, sau đó lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo, hung hăng lau vị trí Hoa Cẩm vừa đặt nụ hôn.
Sau đó bộ phim chính thức khai máy.
Vân Thi Thi cố gắng nhập vai.
Nhưng đến lúc cô đứng đối mặt với Hoa Cẩm để quay cảnh diễn đầu tiên, nhớ đến hành động trêu cợt của anh ta lúc nãy, cô lại tức giận.
Liên tiếp mấy lần đều quay hỏng.
Ánh mắt, tâm trạng, ngay cả ngữ điệu khi nói lời kịch cũng không đúng.
Rõ ràng nên là biểu cảm vô cùng yêu mến, nhưng khi quay phim, trong mắt Vân Thi Thi lại hiện lên sự phiền chán.
Vì thế, Cố Hiểu Dương hoàn toàn bộc phát, mắng Vân Thi Thi máu chó đầy đầu trước mặt mọi người.
Lúc Lâm Chi hóa trang xong rồi quay lại trường quay, bắt gặp cảnh tượng chật vật đó của Vân Thi Thi, liền âm thầm hả hê.
Đáng đời!
Lúc Vân Thi Thi bị mắng thảm hại nhất, Lâm Chi còn trắng trợn cười rộ lên.
Vân Thi Thi cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cuối cùng Cố Hiểu Dương cũng mất hết kiên nhẫn, tuyên bố tạm thời ngừng quay: “Ngay cả tâm trạng cũng không điều chỉnh cho tốt, vậy lãng phí thời gian của tôi làm gì? Thời gian của mọi người ở đây đều quý giá, cô cố gắng đọc kịch bản, kết quả lại diễn như vậy sao? Cô muốn lừa gạt ai?”
Nói xong, liền vung tay đuổi Vân Thi Thi đi.
Vân Thi Thi cảm thấy tâm trạng của mình hoàn toàn bị phá hủy, nên cũng xin nghỉ phép.
Cái người tên Hoa Cẩm này, thật sự rất đáng ghét!
Tại sao anh ta lại có thể trêu cợt cô như vậy, làm hại tâm trạng của cô lúc diễn không tốt!
Đáng ૮ɦếƭ, nếu không phải tại anh ta, rõ ràng cô có thể phát huy rất khá!
Vân Thi Thi buồn bực không thôi, đến mức trở lại khách sạn, có chút sầu não uất ức.
Cô là người theo đuổi hoàn mỹ, lúc quay phim, hy vọng có thể đạt được trình độ tán thành lớn nhất của đạo diễn, mà rõ ràng cô cố gắng như vậy, kết quả, bời vì Hoa Cẩm, chuẩn bị đầy đủ, lại thành nước chảy về biển đông rồi!
Vân Thi Thi đổi một bộ quần áo bình thường, ngồi ở trên giường, cơn giận còn sót lại chưa tiêu.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Cô nhíu lông mày, đứng dậy đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo, lại nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đứng ở cửa, tư thái ưu nhã, một mực cung kính.
Đứng sau lưng anh ta, còn có hai cô gái mặc thanh lịch, trong tay ôm một thứ đồ xuyên qua mắt mèo cũng không thấy rõ
Vân Thi Thi cảnh giác hỏi thăm: "Ai vậy?"
Người đàn ông trả lời: "Cô Vân, xin mở cửa, tôi là tổng giám đốc Mộ phái tới, đón cô qua chỗ này!"
Vân Thi Thi do dự một chút, thấy người đàn ông này cũng không hề giống phần tử nguy hiểm gì, thế là, liền mở cửa.
Vừa mở cửa, người đàn ông trông thấy cô, liền thân sĩ khom người: "Công chúa điện hạ tôn quý, buổi trưa an lành! Xin hỏi, hiện tại tiện đi vào chứ?"
Vân Thi Thi bị xưng hô kỳ lạ của anh ta làm cho mơ hồ một chút, nhưng vẫn gật đầu nói: "Mời... vào..."
Người đàn ông mỉm cười, ánh mắt lập tức ra hiệu, hai người nữ bên người liền khách khí đi vào phòng, người đàn ông cũng không có tiến vào.
Đóng cửa lại, Vân Thi Thi có chút không hiểu nhìn họ, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Mấy người... Cũng là Mộ Nhã Triết phái tới?"
"Đúng vậy, công chúa điện hạ."
Vân Thi Thi bị xưng hô làm cho lộn xộn một chút, xấu hổ cười một tiếng, có chút không hiểu cái gọi đó là sao: "Cái mà công chúa điện hạ?"
"Điện hạ, xin cô thay váy trước." Một cô gái ôm lễ phục nghênh đón, mỉm cười hoàn mỹ không có kẽ hở.
Vân Thi Thi nhíu mày lại, cũng không biết cái Mộ Nhã Triết này làm trò gì, không biết để cô thay đồ làm gì.
Là muốn mang cô đi tham gia bữa tiệc gì sao?
Nếu mà như vậy, tại sao không sớm thông báo một tiếng cho cô, đến mức, để cho cô có chút trở tay không kịp.
Cô nhìn thoáng qua lễ phục, khi lễ phục lấy ra, ánh mắt Vân Thi Thi kinh ngạc.
Thật đẹp!
Lễ phục màu sâm panh, chấm đất, thiết kế bằng vai, giống như được làm riêng theo số đo của cô, có thể lộ ra xương quai xanh xanh đẹp như ngọc của cô, cùng cái cổ duyên dáng.
Ở *** dùng mấy đóa hoa hồng tô điểm, kéo dài một đường tới hông và chân váy, đóa hoa tô điểm, xinh đẹp hoàn mỹ.
Cánh hoa làm rất thật, nếu không tinh tế tìm tòi nghiên cứu, căn bản nhìn không ra cánh hoa trên váy là giả.
"Công chúa điện hạ, mời thay đổi lễ phục!"
Vân Thi Thi chần chừ một lát, lập tức gật đầu, sau khi vào phòng ngủ thay lễ phục, đi đến trước gương chạm đất, đập vào mi mắt chính là giống Hoa tiên tử đứng ở trong gương, thoát tục mỹ lệ.
Hai người nữ tiến lên, đỡ cô đến trước gương trang điểm, một người phụ trách kiểu tóc, một người phụ trách hóa trang, sau một tiếng, liền cho cô ăn mặc giống như công chúa, cao quý tao nhã.
"Cái này..."
Vân Thi Thi nhìn mình trong gương.
Người trong gương, thật giống công chúa như truyện cổ tích trong phim ảnh, chỉ là, cái kiểu hóa trang như mộng ảo, không thích hợp có mặt ở dạ tiệc!
Như lọt vào trong sương mù, Vân Thi Thi lại bị đẩy lên một chiếc xe Bentley bản dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc