Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 833

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cho dù bà ta không tin thì dựa theo dáng vẻ nóng lòng như bị lửa đốt của Lâm An Quốc, bà ta cũng biết chuyện này đáng sợ thế nào!
Lâm An Quốc nói, nhà họ Mộ đã âm thầm nắm giữ một vài chứng cứ phạm tội của ông ta, nếu như không làm chút chuyện gì đó, cầu xin nhà họ Mộ giơ cao đánh khẽ thì nhà họ Lâm và nhà họ Vương chỉ còn đường chờ ૮ɦếƭ!
Mấy năm nay, những chuyện Lâm An Quốc làm bên ngoài, Vương Quế Miểu cũng biết chút ít.
Bà ta hiểu rất rõ, nếu những chứng cứ phạm tội này bị người ta nắm giữ thì sẽ bị nhổ sạch gốc rễ!
Vì thế, lúc này bà ta cũng chẳng quan tâm đến mặt mũi nữa, lập tức hiểu ý Lâm An Quốc mà quỳ xuống, bắt đầu dập đầu lia lịa!
"Hữu Hữu! Dì sai rồi! Dì thật sự đã sai rồi... Dì không nên mắng cháu là nghiệt chủng, dì không nên tin vào mấy tin đồn nhảm này mà đi sỉ nhục cháu và mẹ cháu. Dì thật sự biết sai rồi, cháu tha thứ cho dì đi, có được không?"
Nói xong, bà ta lại ra sức dập đầu.
Là thật sự dập đầu xuống đất.
Trán va côm cốp với mặt đất, bởi vì dùng sức quá lớn mà da bị rách ra, máu bắt đầu chảy xuống, nhưng bà ta chính là cố ý làm như vậy cho cậu xem!
Hư hại một chút da cũng không có vấn đề gì!
Có thể khiến nhà họ Mộ nương tay thì hỏng chút da, mất chút máu có tính là gì?
Hữu Hữu lập tức lười biếng nói: "Được rồi, được rồi! Tôi biết rồi, tôi tha thứ cho bà!"
Lâm An Quốc nghe vậy thì lập tức mừng rỡ: "Thật sao?"
Vương Quế Miểu hết sức kinh ngạc, mở to hai mắt ra nhìn, nín khóc mỉm cười, cả người chật vật, tóc tai bù xù, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác chán ghét.
Hữu Hữu không thèm liếc nhìn bà ta nữa.
"Tôi không muốn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này. Cho nên bây giờ mấy người thu dọn sạch sẽ chỗ này đi!"
"Vậy..."
Lâm An Quốc vui mừng liếc mắt nhìn nhau với Vương Quế Miểu, không nghĩ rằng việc cầu xin tha thứ lại dễ dàng trót lọt như vậy!
Không thể không nói, trẻ con thật là dễ lừa!
Mới dùng chút khổ nhục kế mà đã bị mềm lòng rồi.
Lâm An Quốc xoa tay, cười hì hì, thăm dò: "Vậy... Mấy cái chứng cớ đó..."
"Chứng cớ gì?" Hữu Hữu nghi hoặc nhìn ông ta, nhíu mày vẻ khó hiểu.
"Là thế này, tổng giám đốc Mộ... Cháu có thể giúp chú cầu xin được không, để cho tổng giám đốc Mộ giơ cao đánh khẽ, tha cho chú một mạng! Đừng có... Đừng có giao mấy chứng cứ đó cho bên ủy ban thanh tra..."
Hữu Hữu lại ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì: "Không biết chú đang nói đến cái gì? Bên ngoài lạnh lắm, tôi phải vào nhà rồi!"
"Đợi một chút!"
Lâm An Quốc giống như người ૮ɦếƭ đuối, khàn giọng gọi cậu lại, hỏi: "Hữu Hữu, không phải vừa rồi cháu đã đồng ý tha thứ cho chú rồi sao?"
"Đúng vậy!"
"Vậy... Vậy cháu có thể nói với cha cháu hãy buông tha cho chú được không?"
"Chuyện này... sợ là không được!"
"Sao...?"
Hữu Hữu nhếch môi: "Cha tôi cực kỳ ghét ông."
Lâm An Quốc sững sờ.
Vương Quế Miểu ở bên cạnh cũng lập tức ngẩn người, vẻ tươi cười trên mặt bị đông cứng lại, trong mắt xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
Hữu Hữu chậm rãi nói: "Một khi cha tôi đã quyết định thì không ai thay đổi được. Chú Lâm à, thật là đáng tiếc."
Nói xong, cậu cười tao nhã như một thân sĩ, xoay người đi vào trong biệt thự.
Cửa đóng "ầm" lại một tiếng, hoàn toàn cách biệt với Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu ở bên ngoài.
Một đêm kia, trời đổ mưa xối xả.
Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu cũng không dám rời đi, cố ỳ quỳ gối ngoài cửa, một tấc cũng không rời, quỳ trọn cả một đêm.
Hữu Hữu không để ý đến bọn họ.
Đương nhiên Mộ Nhã Triết cũng chẳng quan tâm.
Trời vừa tờ mờ sáng, Hữu Hữu rời giường, xốc rèm cửa lên thì phát hiện hai người họ vẫn quỳ gối trước cửa, Vương Quế Miểu có vẻ đã mất hết tri giác, cả người lung lay sắp đổ, dựa trên người Lâm An Quốc.
Sau đó, hai người họ vì quỳ suốt một đêm mưa nên ngất đi.
Không lâu sau đó thì được xe cứu thương đến đưa vào viện.
Lục Cận Dự hành động nhanh nhẹn, sau khi chỉnh lý xong xuôi giấy tờ thì nộp chứng cứ phạm tội của Lâm An Quốc cho ủy ban thanh tra.
Hồ sơ nhanh chóng được thành lập.
Lâm An Quốc bị đưa đi điều tra, sau đó bị tố cáo tội tham ô công quỹ, liên kết với xã hội đen để chiếm đoạt tài sản, vụ án liên quan tới số tiền lên đến hơn mười triệu, gây ra tiếng vang lớn trong dư luận.
Nhà họ Vương cũng bị liên lụy, tiền bạc đều tiêu tán.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.
...
Thủ tục nhập học còn chưa làm xong, vừa vặn đến thứ sáu nên Hữu Hữu bảo Lý Hàn Lâm lái xe đến siêu thị một chuyến, mua một chút nguyên liệu làm bánh, dự định về nhà sẽ làm cho Vân Thi Thi một cái bánh sinh nhật.
Bánh sinh nhật năm ngoái của cô cũng là do cậu tự tay làm.
Chỉ là khi đó cậu chỉ vừa mới học nướng bánh, tay nghề không được thành thạo cho lắm, bánh cũng không được ngon.
Nhưng mà Vân Thi Thi vẫn cực kỳ thích.
Lần sinh nhật này của mẹ, Hữu Hữu âm thầm quyết định phải làm một cái bánh siêu ngon, đợi đến lúc đến đoàn phim tham quan sẽ đưa cho mẹ!
Về đến nhà, Hữu Hữu lập tức chui vào bếp, thành thạo tách lòng trắng và lòng đỏ trứng, quấy đều lên, dùng máy đánh trứng để đánh bông lòng trắng lên.
Một loạt động tác này cậu làm vô cùng thuần thục.
Trước kia cậu cũng thường xuyên làm bánh ngọt để ăn sáng.
Dùng khuôn để tạo ra phần đế bánh hình trái tim, sau khi bỏ vào lò nướng cậu lại bắt đầu suy xét xem rốt cuộc nên làm cái bánh có dáng vẻ như thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu tính sẽ vẽ một bức hình gia đình lên trên mặt bánh.
Lúc Mộ Nhã Triết về đến nhà liền nghe được tiếng động từ trong bếp truyền ra, anh lén lút đi vào thì thấy Hữu Hữu đang cúi đầu làm bánh, bởi vì cậu rất tập trung nên không hề phát hiện ra Mộ Nhã Triết ở sau lưng.
Lúc này cậu đã vẽ xong một nửa mặt bánh.
Hữu Hữu làm cực kỳ chuyên tâm, dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt non nớt của cậu có vẻ vô cùng dịu dàng, khóe mày hơi rũ, ánh mắt hiền hòa, khóe môi hơi cong, dường như đang cười.
Mộ Nhã Triết lại nhìn xuống tay cậu.
Thì ra là đang làm bánh sinh nhật cho Vân Thi Thi.
Trên mặt bánh đã vẽ xong hình ảnh của cậu và Tiểu Dịch Thần rồi.
Sau khi đã vẽ xong Vân Thi Thi, cậu lại bắt đầu vẽ Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết vừa cảm thấy hứng thú vừa có chút tò mò, không biết dưới tay cậu nhóc này thì hình ảnh anh sẽ là như thế nào?
Chỉ thấy Hữu Hữu vẽ một khuôn mặt tròn phúng phính, lại vẽ thêm một thân người tròn vo, sau đó thì phủ thêm một lớp đường cát.
Giống như đang đùa dai, Hữu Hữu cố ý vẽ cho Mộ Nhã Triết một khuôn mặt hung dữ.
Mộ Nhã Triết thấy vậy thì hơi nhíu mày, có phần bất bình mà nói: "Tại sao lại vẽ cha hung dữ như thế..."
"A...!"
Hữu Hữu bị tiếng nói đột ngột vang lên sau lưng làm cho hoảng sợ, tay vẽ ra một đường ngoằn ngoèo trên mặt bánh.
Vì thế, miệng của "Mộ Nhã Triết" bị méo lệch.
Mộ Nhã Triết: "..."
Hữu Hữu: "..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc