Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 832

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trong lúc tức giận, Lâm An Quốc tức giận hỏi bà ta: "Vương Quế Miểu ơi Vương Quế Miểu! Bà có biết hôm nay mà đắc tội ai không hả?! Bà có biết không?! Người hôm nay bà đắc tội, một ngón tay của người ta có thể nghiền ૮ɦếƭ tôi! Có lẽ một câu của anh ta, tiền đồ của tôi, sẽ bị hủy hết!"
Bà ta lại không cho là đúng mà nói: "Sợ cái gì chứ?! Không còn có nhà tôi sao?! Anh kích động như vậy làm gì?"
Sự đúng lý hợp tình của bà, đúng là không nói lý.
Lâm An Quốc giận quá thành cười, vẻ mặt hung dữ, chưa từng không khống chế được như thế: "Ha ha! Vương Quế Miểu, nói bà ếch ngồi đáy giếng, bà còn không tin! Bà cho là nhà họ Vương của bà giỏi lắm hả?! Tài sản chỉ mấy ngàn vạn, ở trong mắt người ta, nhà họ Vương gia chỉ là nhà giàu mới nổi! Nhà giàu mới nổi bà hiểu không?! Có bản lĩnh gì, đi đối kháng với nhà họ Mộ?!"
"Hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ?!"
"Cái gì là Hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ? Bà không biết tập đoàn tài chính của nhà họ Mộ lớn bao nhiêu, tài sản ngàn triệu, khái niệm gì?! Nhiều mặt lợi ích sau lưng, không nói một tay che trời, thì cũng là nhà số một của thủ đô này! Bà có biết đắc tội nhà họ Mộ là khái niệm gì không! Hệ thống mạng lưới của người ta, có cả hai giới đen trắng, bối cảnh của họ, quản bà là ai?! Tận diệt chỉ là chuyện một câu nói! Tôi thấy bà váng đầu rồi, còn chưa nhận rõ điểm này! Mẹ nó..."
Lâm An Quốc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ bà ta gằn từng chữ: "Mẹ nó cả đời anh minh của tôi, sớm muộn gì cũng bại trong tay bà!"
"Không!"
Ông ta dừng một chút, lạnh lùng nói: "Nhà họ Lâm, nhà họ Vương, tất cả đều phải bại trong tay bà!"
Lời này, vốn là nói nhảm, đe dọa bà ta mà thôi.
Nhưng mà, cũng không nghĩ tới, một câu thành sấm.
Lâm An Quốc làm thế nào cũng không nghĩ tới, Mộ Nhã Triết có hành động nhanh như vậy..
Bão táp tới vừa đột nhiên vừa mãnh liệt, lúc ông ta biết tin, đại não trống rỗng trong nháy mắt!
Theo tin tức, phía Mộ Nhã Triết đã nắm giữ chứng cứ phạm tội của ông ta, bước tiếp theo, là chuyển giao những chứng cứ phạm tội này cho cơ quan kiểm soát!
Sau nữa, đại khái là ngày tận thế của ông ta rồi!
Nhiều năm như vậy, động tác của Lâm An Quốc cũng không ít, thu gom lớn lớn nhỏ nhỏ, cũng có mười mấy triệu, cái này là chưa tính đầu thu nhỏ khác.
Hơn mười triệu, đừng nói là ngồi từ, phán tử hình cũng dư dả rồi!
Ông ta sợ tới mức phát bệnh tim, Vương Quế Miểu sợ hãi cho ông ta uống hai viên thuốc trợ tim, mới tỉnh lại.
Dựa theo đạo lý, những động tác này của ông ta, vô cùng cẩn thận, hẳn không có tội chứng gì!
Bởi vậy, cũng nửa tin nửa ngờ.
Song khi ông ta gọi điện thoại cho Khương Hồng Vĩ, đầu kia mịt mờ nói một câu: "Ha ha! An Quốc à, việc này, anh chỉ có thể tự cầu nhiều phúc thôi!"
Dứt lời, cúp điện thoại, Lâm An Quốc kinh hồn bạt vía, lúc gọi lại, đã không gọi được nữa!
Khương Hồng Vĩ đã nói như vậy, ông ta nhất thời mất hết can đảm, lập tức xụi lơ, ngã ngồi dưới đất, thẫn thờ một lúc lâu!
Phản ứng đầu tiên, là trốn!
Gom hết tiền bạc, chạy ra nước ngoài, càng xa càng tốt!
Nhưng mà, nghĩ lại tỉ mỉ, dù muốn chạy trốn, có thể trốn đi đâu?!
Mộ Nhã Triết làm như vậy, chắc chắn để lại một tay phía sau, ông ta muốn chạy trốn, lại nửa bước khó đi!
Đây là quyết tâm muốn chơi ૮ɦếƭ ông ta!
Người đàn ông này, lời đồn nói thủ đoạn của anh vô cùng độc ác, giờ ông ta đã tận mắt nhìn thấy rồi!
Quả thật vô cùng độc ác!
Một đường lui cũng không còn!
Nghĩ đến việc sự nghiệp nhiều năm bị hủy hết, Lâm An Quốc vô cùng đau khổ.
Nghĩ đến cơ nghiệp nhiều năm bị hủy trong một chốc, Lâm An Quốc vô cùng khổ sở.
Ông ta gọi điện thoại đi khắp nơi, thế nhưng lại phát hiện ra, chỉ trong một đêm, những mối quan hệ ông ta đã tích lũy nhiều năm như vậy hiện giờ đều không còn để tâm đến ông ta nữa.
Càng vào những lúc như thế này, người ta lại càng cẩn thận, chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi ૮ɦếƭ.
Ai cũng không tình nguyện giúp đỡ ông ta, tránh cho bản thân bị liên lụy.
Lâm An Quốc nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc quyết định dẫn theo Vương Quế Miểu đến tận cửa nhận lỗi, có lẽ may ra thì được Mộ Nhã Triết bỏ qua cho!
Vì thế mà có một màn này.
Hữu Hữu không đổi sắc mặt đứng ở cửa, nhìn Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu với vẻ mặt khẩn cầu bên ngoài, trong mắt cậu không hề có vẻ gì là bị làm cho cảm động.
"Thật là đáng thương quá!"
Hữu Hữu lạnh nhạt nói một câu như vậy, thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ thờ ơ.
Lâm An Quốc nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu thì lại kinh ngạc về tính cách trầm ổn của cậu.
Mấy đứa trẻ cùng tuổi mà nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn là đã sợ đến mức chạy đi tìm cha mẹ rồi.
Thế mà lúc này cậu lại đứng im cạnh cửa, hai tay vòng trước иgự¢, dáng vẻ lạnh lùng.
Vương Quế Miểu nhìn cậu, trên mặt bối rối, trong lòng lại càng vô cùng hối hận!
Bà ta nghĩ mãi không thông, lại càng cảm thấy kỳ quái!
Từ lúc con trai học mẫu giáo, bà ta đã biết đến đứa nhỏ này, nhưng trước giờ đều nghe nói cậu chỉ có mẹ, chưa từng nghe nói cậu còn có cha!
Trong cuộc họp phụ huynh, bà ta nghe nói đứa nhỏ này là con cái một gia đình đơn thân.
Đến giờ mẹ của Hữu Hữu vẫn chưa kết hôn, đứa nhỏ này ra đời như thế nào cũng không có ai biết rõ!
Người ta đều nói cậu là con riêng, mẹ của cậu sinh con năm mười tám tuổi, hơn nữa còn là chưa kết hôn đã có con, việc này truyền ra ngoài khiến bao nhiêu người đều khinh thường!
Vương Quế Miểu lại càng coi khinh Vân Thi Thi.
Trong nhà không có một người đàn ông chống đỡ thì dễ bị người ta lời ong tiếng ve.
Làm mẹ đơn thân lại càng khiến người ta phỏng đoán và đồn đại linh tinh.
Nhưng hôm nay, bên người cậu nhóc này lại tự nhiên nhảy ra một người cha!
Hơn nữa, người cha này lại có thân phận vô cùng cao quý, là nhân vật số một, số hai trong nhà họ Mộ!
Từ lúc biết chuyện đến giờ, Vương Quế Miểu đều có cảm giác khó mà tin được, giống như vẫn đang ở trong giấc mộng.
Nhưng ai bảo bà ta không gặp may cơ chứ!
Có trách thì trách bà ta không nên khinh người quá đáng.
Lâm An Quốc đi lên, vô cùng khẩn khoản nói: "Cậu chủ nhỏ à, xin cháu, xin cháu hãy mời cha cháu ra đây có được không? Chú có việc muốn nhờ!"
"Việc gì? Chú không thể nói với tôi được sao?" Hữu Hữu nhàn nhã nói.
Lâm An Quốc vô cùng xấu hổ, lại càng cảm thấy cậu nhóc này rõ ràng là đang cố tình làm khó ông ta!
Vì vậy, ông ta khẽ cắn môi, "cộp" một tiếng, quỳ trên mặt đất!
Tiếng động vang lên giữa màn đêm càng thêm nặng nề.
Ông ta quỳ thẳng tắp, mang theo đôi chút chần chừ.
Thấy ông ta quỳ xuống, trong mắt Hữu Hữu không hề có chút cảm xúc ngoài dự kiến, chỉ nhìn Lâm An Quốc đầy sâu xa, âm trầm nở nụ cười: "Chú Lâm à, chú đây là có tội gì? Chú làm thế này là muốn làm cái gì?"
"Cậu chủ nhỏ, chú... Chú là vội vàng cùng vợ tới đây tạ tội với cả nhà cháu!"
Lâm An Quốc vừa nói, vừa túm lấy Vương Quế Miểu đang đứng ở bên cạnh.
Vương Quế Miểu bất ngờ không kịp phòng bị, cũng "cộp" một tiếng, quỳ xuống đất.
Đầu gối truyền đến tiếng va chạm đầy đau đớn.
Nhưng bà ta cũng không còn quan tâm nữa.
Dù sao mặt mũi cũng đã mất hết, bây giờ muốn lấy lại cũng không kịp.
Trên đường đến đây, Lâm An Quốc cũng đã nói rõ cho bà ta biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này, mặc dù Vương Quế Miểu cái hiểu cái không nhưng cũng đủ kinh hồn bạt vía rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc