Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 829

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Khai giảng hơn một tháng, các bạn trong lớp vô cùng thích cậu.
Nếu biết cậu sắp chuyển trường, chắc sẽ khóc như trời sập đất nứt!
Tình cảm của trẻ con rất chân thật.
"Được rồi!"
Mọi người lưu luyến không rời.
"Tạm biệt Hữu Hữu! Tạm biệt cha Hữu Hữu!"
Mấy cây đậu nhỏ đưa Hữu Hữu và Mộ Nhã Triết đến cửa lớp, nhìn bọn họ đi mất.
Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu, quay đầu thấy cảnh đưa tiễn nồng nhiệt này, không khỏi vỗ ௱ôЛƓ nhỏ của cậu một cái.
"Con trai, nhân khí của con trong lớp, đúng là rất cao!"
Hữu Hữu cười trộm: "Cha cũng rất hấp dẫn người ta nha! Mấy nhóc trong lớp, đều vô cùng thích cha đó!"
"Mấy nhóc đó?"
Mộ Nhã Triết bị từ hình dung này của Hữu Hữu chọc cười."Cưng à, con bằng tuổi các bạn đó, mở miệng nói một tiếng mấy đứa nhóc, có vẻ rất chững chạc nha!"
Hữu Hữu nghe vậy, bỗng nhiên ôm cổ của anh, "Bẹp" một phen hôn lên gương mặt anh.
"Cha ơi, hôm nay cha tới, thật tốt!"
Mộ Nhã Triết giật mình, lập tức cười: "Sao lại nói vậy?"
"Hôm nay con rất vui! Bởi vì, cha xuất hiện, chứng minh, con và cách bạn cũng giống nhau, cũng có cha yêu thương!"
Lòng tự trọng nho nhỏ của Hữu Hữu đã được thỏa mãn.
Thật ra, lòng tự trọng của cậu, cũng không khác những đứa trẻ khác.
Trước kia, cậu vô cùng hâm mộ những đứa trẻ khác, có cha, có mẹ, một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
Hôm nay, cha của cậu giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, xuất hiện bên cạnh cậu.
Hữu Hữu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, khóe môi mềm mại hơi hơi cong lên, cười trộm.
"Thật ra, từ khi bắt đầu biết chuyện, con đã ảo tưởng đến ngày này rồi!"
Trước kia cậu từng ảo tưởng, khi cậu đi học trong trường, cha của cậu, cũng sẽ giống như cha của các bạn khác, bỗng nhiên xuất hiện bên cửa sổ phòng học, dịu dàng nhìn cậu, ánh mắt yêu thương dừng lại trên người cậu.
Giờ khắc này, cậu đã đợi thật lâu.
Mộ Nhã Triết ôm cậu, trên cánh tay treo chiếc cặp sác***, cũng không cảm thấy nặng nề.
Nghe thấy Hữu Hữu nói thật lòng như vậy, cảm thấy vừa vui mừng, vừa nếm được một tia chua xót trong lòng.
May mắn, anh gặp Vân Thi Thi, là chuyện may mắn nhất trong đời anh.
Nhờ có cô, anh có hai đứa con trai ngoan ngoãn.
Ôm Hữu Hữu lên xe, Mộ Nhã Triết lái xe về công ty, mang Hữu Hữu tới văn phòng, sau đó gọi điện thoại tới phòng làm việc của hiệu trưởng trường tiểu học mà Tiểu Dịch Thần đang theo học, điện thoại vừa được chuyển máy, đã đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý của mình, hiệu trưởng vừa nghe, lập tức nói: "Tổng giám đốc Mộ, chuyện thủ tục nhập học, cũng không phiền anh tự đến, nếu thuận tiện, anh cứ fax tư liệu của cậu nhà và lớp học anh muốn cho cậu theo học qua cho tôi, tôi sẽ lập tức xử lý!"
"Vậy thì làm phiền hiệu trưởng Đổng rồi! Tư liệu, tôi sẽ bảo trợ lý fax cho ông."
Hiệu trưởng Đổng lại khách khí cười: "Ai! Tổng giám đốc Mộ, anh nói gì chứ! Đây là việc tôi nên làm, ha ha!"
Mộ Nhã Triết cúp điện thoại, tựa vào ghế dựa, mà Hữu Hữu, *** khoác tây trang, bên trong là một chiếc áo sơmi quần tây treo, bình tĩnh ngồi trên bàn công tác của anh, vừa nhàn nhã vung vẩy hai chân, vừa tò mò nhìn bày biện xung quanh, đơn giản mà không mất trang trọng, lộ ra sự từng trải và vững vàng của chủ nhân phòng làm việc này.
"Cha, văn phòng của cha thật lớn!"
"Lớn hả?"
Hữu Hữu gật gật đầu: "Dạ! Còn lớn hơn văn phòng của con một chút."
Hữu Hữu gật gật đầu, cho ra một đánh giá có vẻ đúng trọng tâm: "Dạ! Còn lớn hơn văn phòng của con một chút."
Mộ Nhã Triết: "..."
Thằng nhóc này!
Ngạo mạn vô ý lộ ra trong lời nói, tùy tiện, không thèm che dấu.
Đúng là hậu sinh khả úy*!
*Nguyên văn (青出于蓝胜于蓝) thanh xuất vu lam thắng vu lam: đồng nghĩa với Hậu sinh khả úy: Nghĩa là lớp người sau (người trẻ) nhưng lại rất đáng phục, đáng nể, tài giỏi, những bậc thế hệ đi trước không thể xem thường
Con anh, trong độ tuổi mà anh ngày xưa cố gắng học tập, đã quản lý một tập đoàn.
"Nhưng mà! Con không thích thương nghiệp chút nào, cảm thấy có phần trầm lặng, so ra, thì con thích khoa học kỹ thuật hơn!"
Nói xong, bỗng nhiên cậu bị một đống tài liệu trên bàn công tác thu hút, không khỏi đưa tay muốn lấy qua.
Mộ Nhã Triết lại như cố ý đối chọi với cậu, lập tức tay mắt lanh lẹ ngăn cản bàn tay nhỏ bé đang duỗi qua của cậu.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ Hữu Hữu bắn tới, Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng mở to mắt, ra vẻ bí mật nói: "Cưng à, đây là bí mật buôn bán của tập đoàn tài chính này."
Nói xong, anh híp híp mắt, ra vẻ phòng bị quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Khóe mắt Hữu Hữu hung hăng co rút: "Cha à... Cha đề phòng con!"
"Cha đề phòng được con sao? Con có thể thoải mái phá hủy tường lửa của tập đoàn tài chính Đế Thăng, cha muốn đề phòng cũng không đề phòng được."
"Đương nhiên!" Hữu Hữu tự hào nói.
"Cho nên, những bí mật buôn bán này càng không thể cho con xem."
Tươi cười trên mặt Hữu Hữu cứng đờ, lập tức thở phì phì khoanh tay trước *** nói: "Hừ! Cha thật là nhỏ mọn! Con chỉ xem thôi, đâu có làm gì chứ!"
"Con xem có hiểu không?"
"Đương nhiên rồi! Có lẽ, con còn có thể đưa ra cho cha những đề nghị độc đáo nữa!"
"Giỏi vậy?" Mộ Nhã Triết đùa cậu.
"Đương nhiên rồi!"
"Vậy con, xem mấy tài liệu này cho cha, xem nên xử lý thế nào!"
Hữu Hữu làm động tác ok, lập tức nhận tài liệu qua, cứ ngồi trên bàn làm việc như vậy, đặt tài liệu trên đùi, lật từng tờ một xem.
Thân mình cậu nho nhỏ, mà bàn làm việc của Mộ Nhã Triết thì vô cùng rộng rãi, rất dài, rất lớn, dài chừng hai thước, bởi vậy cậu ngồi xếp bằng trên bàn, khiến dáng người gầy gầy nho nhỏ của cậu trở nên nổi bật.
Cằm của cậu dần dần nhọn ra, trước kia, còn có chút hồng hào, bây giờ, đã hiện ra vẻ đẹp như được cắt gọt tỉ mỉ.
Mắt Mộ Nhã Triết dừng trên mặt của cậu, Hữu Hữu yên tĩnh cúi đầu, từ từ lật xem tài liệu, có lẽ là nhiệt độ trong văn phòng hơi cao, cậu tiện tay thả lỏng cà- vạt, một động tác vô tình, lại có phong độ thân sĩ, tà mị hấp dẫn.
Sau khi lớn lên, người theo đuổi sau lưng nhóc con này, sợ là sẽ trải rộng từ thủ đô đến tận Paris!
Hữu Hữu đang phê duyệt tài liệu giúp anh, mà anh, suy trước nghĩ sau một phen, gọi điện thoại cho Lục Cận Dự.
Lục Cận Dự, một người thần bí dưới tay anh, dựa theo vai vế, Lục Cận Dự gọi anh một tiếng Lão Đại, mà theo vai vế, Mộ Nhã Triết gọi anh ta là "Lão Tứ".
Nhìn vẻ ngoài của anh ta nhã nhặn lịch sự, nhưng mà thủ đoạn thì lại là người ghê gớm nhất dưới tay anh.
Điện thoại được bắt mắy rất nhanh, Mộ Nhã Triết còn chưa nói, Lục Cận Dự nhanh miệng cười nói: "Lão Đại, có dặn dò gì vậy?"
Đi thẳng vào vấn đề, là phong cách trước giờ của anh ta.
Bởi vì anh ta hiểu, thời gian, hiệu suất, là những thứ mà Mộ Nhã Triết theo đuổi, không thích người nói nhiều ra vẻ ta đây!
Mộ Nhã Triết nói: "Cận Dự, thẩm phán Lâm An Quốc của tòa thị chính, điều tra người này, mang đến đây!"
"Ha ha, lão Đại, người tên Lâm An Quốc này, có phải đắc tội anh rồi không?"
Mộ Nhã Triết nói: "Nghe nói, là người có có lai lịch lớn giới chính trị! Cho nên tôi muốn biết tình hình, cuối cùng có bối cảnh thế nào."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc