Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 825

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Một đứng, một ngồi, vậy mà mặc dù ỷ vào ưu thế độ cao, Lâm An Quốc vẫn cảm nhận được cảm giác áp bách khác hẳn bình thường trên người mình!
Cao quý, ưu nhã, kiêu ngạo, không ai bì nổi.
Cho dù là chỉ ngồi một chỗ, không làm gì đặc biệt, ngay đến cái lông mi lãnh đạm cũng không động đậy, nhưng ánh mắt bắn tới của người đàn ông trước mắt, lại chứa đựng một loại khí tràng, mang theo cảm giác bức bách!
Lâm An Quốc, thế mà lại bị ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú này làm cho cảm thấy áp lực!
Ông ta (1) âm thầm chật vật tránh né ánh mắt Mộ Nhã Triết, ánh mắt lảng sang một bên, lúc này trong lòng lại có chút chột dạ!
Ánh mắt người đàn ông này thật quá khiếp người!
Có điều, ông ta nghi ngờ, nhìn mặt người đàn ông này có vẻ quen quen, giống như đã gặp qua ở đâu rồi!
Tuy nhiên, ấn tượng lại không quá sâu sắc.
Lần này ông ta tới đây, cũng đang trong lúc bận rộn vì một vụ phức tạp, đầu óc còn có chút hỗn độn!
Vừa nhìn thấy ông ta, hiệu trưởng liền đứng lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, mặt mũi hồng hào, trong mắt hiện lên vẻ nịnh nọt và nụ cười nghênh đón, mặc dù đã kiềm chế, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy một loại khó chịu không nói nên lời như cũ.
“Ai nha, thẩm phán Lâm! Ngài tới rồi!”
Không có chút nào vẻ hách dịch như ở trước mặt Mộ Nhã Triết khi nãy.
Quan cao nhất cấp, áp người nhất đẳng. (Ý nói quan lớn thì có thể tạo áp lực cho người dân thường.)
Câu nói này vẫn thật là đúng đắn.
Lâm An Quốc cũng hàn huyên nói: “Ai nha? Hiệu trưởng, ông cũng đừng xưng hô với tôi như vậy! Bây giờ, tôi cũng không phải đang ở tòa án, thì không thể gọi tôi như vậy được!”
Hiệu trưởng cười gật đầu, nhưng xu nịnh trong mắt vẫn không bớt đi chút nào, vẫn vui vẻ nịnh nọt nghênh trước đón sau như cũ, hầu hạ mời Lâm An Quốc ngồi xuống.
Vương Quế Miểu nhìn thấy ông ta, cũng lập tức đi lên dán người tới: “Chồng à!”
Một tiếng gọi này mang theo tia trách cứ lại có ý làm nũng, bất ngờ làm cho Hữu Hữu choáng váng không kịp đề phòng khiến cả người run lên nổi đầy da gà.
Giọng nói kia thật rợn người!
Buồn nôn muốn ૮ɦếƭ.
Trên mặt Lâm An Quốc vẫn duy trì vẻ cao ngạo như cũ, dù sao ông ta cũng là chánh án cap cấp của tòa án tối cao, xuất thân cao quý, nhiều năm lăn lộn trong giới quan trường, cho nên phong thái và cách nói chuyện, cũng lộ ra sự hách dịch, có nề nếp, uy nghiêm.
Ông ta hắng giọng một cái, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Con trai nhà ta ở trường học, bị những đứa trẻ khác bắt nạt!” Vương Quế Miểu tố cáo nói.
“Lâm Phong, tới đây!”
Lâm An Quốc kếu một tiếng, Lâm Phong ngoan ngoãn đi qua.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Cha…” Lâm Phong ủy khuất cúi đầu, mới vừa nói được một tiếng đã nước mắt lã chã rơi xuống.
“Đàn ông con trai, không được khóc!”
Lâm An Quốc làm bộ khiển trách một tiếng, lại ân cần hỏi: “Nói, rốt cuộc là có chuyện gì!”
“Cậu ta… Cậu ta đánh con… Vân Thiên Hữu đánh con…”
Lâm Phong chỉ Hữu Hữu, nước mắt ủy khuất cũng rơi mãnh liệt hơn.
Lâm An Quốc vừa nghe, lập tức kéo người con trai nhìn một lượt từ đầu đến gót chân, cẩn thận kiểm tra một lượt, vốn còn tưởng chẳng qua là trẻ con tranh chấp cãi nhau một chút là cùng, không nghĩ tới trên người còn có vết thương.
Nhìn vết bầm tím trên người Lâm Phong, trong lòng Lâm An Quốc tức giận, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Nhã Triết.
“Anh chính là cha Vân Thiên Hữu?”
Mộ Nhã Triết cũng chẳng mặn chẳng nhạt gật đầu một cái: “Đúng.”
“Chồng à, em nói cho anh nghe, cha của Vân Thiên Hữu này, không chỉ có thái độ ngạo mạn, nói chuyện còn rất khinh người!...”
Vương Quế Miểu thêm dầu vào lửa nói, ngay sau đó khoanh tay trước ***, xuống tối hậu thư: “Dù sao, chuyện này, anh xem mà xử lý đi!”
Vân Thiên Hữu lại mang một vẻ mặt chẳng hề sợ hãi, ngồi ở trong *** Mộ Nhã Triết, hời hợt, như thể hoàn toàn không đặt bọn họ vào trong mắt vậy.
(1) Theo như chương trước có nhắc đến, Lâm An Quốc khoảng hơn 30 tuổi, gọi “anh ta” thì có vẻ hơi trẻ quá, nhưng gọi “ông ta” cũng có chút hơi già so với tuổi được đề cập đến. Nhưng đáng tiếc, ông ta là nhân vật phụ, con trai ông ta dám đánh, dám sỉ nhục Hữu Hữu, lại còn xuất hiện đúng lúc beta-er đang rất không vui, nên mới để “ông ta”.
Lâm An Quốc lại hỏi: “Là nó đánh con trước hay là con đánh nó trước?”
“Đương nhiên không thể là người có giáo dục ra tay trước rồi! Phong Phong nhà chúng ta trước nay vẫn rất hiểu chuyện, cũng không gây chuyện thị phi! Kết quả thì sao, Phong Phong nhà chúng ta lại bị người ta gây khó dễ, bị vu khống nói ra tay trước! Làm sao có thể chứ? Phong Phong vẫn luôn yêu mến các bạn học.”
Lâm An Quốc gật đầu một cái: “Anh biết rồi.”
Trong lòng Vương Quế Miểu âm thầm đắc ý, chồng bà ta chính là lợi hại nhất, mới vừa đến, đã hoàn toàn áp chế cục diện, nhìn xem cha thằng bé Hữu Hữu kia bị dọa cho sợ đến một tiếng cũng không nói được, sợ là lần này đã bị dọa cho sợ choáng váng rồi!
Bà ta thấy cục diện thay đổi, ngay lập tức xông lên tạo áp lực với hiệu trưởng, nói: “Hiệu trưởng, chuyện như vậy ông cần phải nghiêm túc xử lý bọn họ! Cha thằng bé Hữu Hữu này, hôm nay nhất định phải nói lời xin lỗi với con trai nhà chúng tôi! Sau đó, phải dẫn con trai tôi đi bệnh viện kiểm tra toàn thân! Những thứ như tiền chữa bệnh, phí dinh dưỡng, còn có tiền bồi thường tổn thấy tinh thần cho Phong Phong nhà chúng tôi nữa, những thứ này đều phải thanh toán rõ ràng! Nếu thái độ thành thật một chút, chúng tôi sẽ không so đo nhiều!”
Lâm An Quốc đi tới trước mặt Mộ Nhã Triết, cười lạnh một tiếng hỏi: “Anh này, nói cho tôi biết trước, anh tên là gì?”
Mộ Nhã Triết ngước mắt, chậm rãi nhàn nhạt nói ra ba chữ: “Mộ Nhã Triết.”
Giọng nói trầm thấp, mang theo khí độ ưu nhã của tầng lớp quý tộc.
Vậy mà câu kia vừa nói ra, lại làm Lâm An Quốc giật nảy mình!
Mộ Nhã Triết...?
Cái tên này, quá quen thuộc!
Ba chữ này, là sự tồn tại như thể núi cao, như sấm đánh bên tai, làm sao ông ta có thể chưa nghe qua chứ?
Sẽ không phải là… trùng tên chứ.
Anh sẽ không phải vị “đại nhân vật” ở Mộ thị kia đấy chứ?
Ôm may mắn trong lòng, Lâm An Quốc dè dặt hỏi một câu: “Tên anh, nghe rất quen, giống y đúc tên vị hoàng thái tử kia của nhà họ Mộ!”
“Ha!” Mộ Nhã Triết cười lạnh: “Thành phố này, không có người thứ hai có cái tên này đâu.”
Lời này vừa nói ra, Lâm An Quốc sững sờ lần nữa, sau đó thất kinh, kinh ngạc nhìn anh, mắt không dám chớp, không dám tự mình suy đoán nữa.
Hồi lâu sau, ông ta mới dám dò hỏi mở miệng, cũng đã đổi cách xưng hô: “Ngài là…”
"Cái gì?"
Trong mắt Lâm An Quốc hiện lên vẻ vụng về: “Ngài là vị kia của Mộ thị… Tổng giám đốc Mộ sao?”
Mộ Nhã Triết lại có chút không kiên nhẫn: “Anh (1) hỏi tên tôi, tôi cho anh biết! Có lời gì thì nói thẳng ra, đừng làm trễ nải thời gian của tôi! Thời gian của tôi, còn quý báu hơn cả người anh đấy!”
Vừa dứt lời, hai mắt Lâm An Quốc liền trợn lớn, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, giữa hai hàng lông mày là vẻ kinh sợ, hoàn toàn sụp đổ!
Xem ra, lần này, bà vợ tóc dài não ngắn của ông ta, đã gài cho ông ta đắc tội với cái vị nhân vật lớn ngàn vạn lần không nên đắc tội rồi!
Vị trước mắt này, chính là người đứng đầu thần bí mà cao quý – hoàng thái tử của Mộ thị kia!
Mới đầu, khi vừa vào đến cửa, Lâm An Quốc đã chú ý tới anh, chỉ cảm thấy khí độ ngạo mạn của người đàn ông này, trên người mang theo khí tức của quý tộc, giống như tư thái thường có của những người nhà quyền thế, chẳng qua là trong lúc nhất thời không thể phản ứng kịp, không nhớ ra đã gặp qua khuôn mặt hoàn mỹ này ở đâu!
Vậy mà nghe lời giới thiệu của Mộ Nhã Triết, ông ta mới nghĩ tới, từng nhìn thấy trên một tờ tạp chí kinh tế hàng đầu mới ra mắt, tổng giám đốc tập đoàn tài chính hàng đầu toàn quốc Đế Thăng, cũng là gia chủ nhà họ Mộ hiện nay!
(1)Mộ Nhã Triết khoảng 28 - 30 tuổi nên xưng hô với Lâm An Quốc là anh - tôi, mặc dù Lâm An Quốc được gọi là “ông ta”, còn Mộ Nhã Triết lại là “anh”. Đấy chính là sự khác biệt giữa hai nhân vật chính - phụ =]]]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc