Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 821

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Trước tiên, cậu ta dùng giọng điệu xấc xược hỏi một câu: "Buổi họp phụ huynh hôm nay, mẹ cậu sẽ tới chứ?"
Hữu Hữu không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn hòa nhã trả lời: "Mẹ tôi không đến."
Lâm Phong vừa muốn cười nhạo, Hữu Hữu lại nói: "Cha tôi sẽ đến dự!"
Lúc này Lâm Phong liền mở to hai mắt: "Không phải cậu không có cha sao?"
Mẹ cậu ta vẫn thường nói với cậu ta, Hữu Hữu không có cha, tại sao Hữu Hữu lại nói cha mình sẽ đến dự họp phụ huynh?
Chắc không phải là đang khoác lác chứ?
Hữu Hữu không để ý đến cậu ta, không có ý định nói chuyện với cậu ta.
Kết quả vừa hết giờ học, khắp cả lớp đã lời ong tiếng ve chuyện của cậu.
Mấy đứa nhóc làm tay sai cho Lâm Phong nói, Hữu Hữu chỉ có mẹ, từ nhỏ đã không có cha, Hữu Hữu nói buổi chiều cha cậu sẽ đến dự họp phụ huynh, nếu không phải cậu đang khoác lác thì chính là mẹ cậu ở bên ngoài tìm đàn ông!
Hữu Hữu nghe xong, lập tức tìm Lâm Phong nói lý.
Đương nhiên, Lâm Phong ăn nói thô thiển, không so được với Hữu Hữu nhanh mồm nhanh miệng, tranh luận một hồi thì thất thế, thẹn quá hóa giận nên mới vung tay đánh nhau!
Trước kia, Hữu Hữu tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu ta.
Nhưng mà sau một kỳ nghỉ hè, đi theo Tiểu Dịch Thần học không ít chiêu thức, Hữu Hữu đã có thể chế phục được Lâm Phong hung hãn ương ngạnh, đánh cho cậu ta mặt mũi bầm dập!
Mặc dù chính mình cũng bị thương nhưng vẫn không đến nỗi thê thảm như Lâm Phong.
Lâm Phong khóc nháo, gọi cả nhà đến trường đòi nói chuyện.
Mộ Nhã Triết nghe xong thì mặt mũi xám xịt.
Cái gì gọi là có mẹ sinh ra mà không có cha nuôi dạy!
Mộ Nhã Triết không dám tưởng tượng, bảy năm nay, rốt cuộc Vân Thi Thi và Hữu Hữu đã phải trải qua như thế nào.
Chẳng lẽ tuổi thơ của Hữu Hữu vẫn luôn gắn liền với sự châm chọc như thế sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Nhã Triết đau như dao cắt.
Những lời khó nghe như vậy lại được thốt ra từ miệng một đứa nhóc, thật khó có thể tưởng tượng được, rốt cuộc đứa nhóc này được giáo dục như thế nào.
Uổng cho vẻ mặt giương giương tự đắc của mẹ Lâm Phong, lại còn cô giáo Viên cứ luôn miệng nói rằng nhà Lâm Phong có quyền có thế, kết quả là dạy ra một đứa nhóc ăn nói lỗ mãng như thế sao?
Một người trưởng thành như anh đương nhiên không thể so đo với một đứa bé không hiểu chuyện.
Trẻ con được giáo dục thành như vậy còn không phải là do phương pháp của cha mẹ có vấn đề sao!
Nghĩ đến đây, Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo: "Hữu Hữu, chuyện này con không làm sai."
Lời này chính là nói cho cô giáo Viên nghe, đồng thời cũng là để thể hiện lập trường và thái độ của anh!
Con trai anh không cần phải cúi đầu nhận lỗi với bất kỳ ai cả!
Là người khác sỉ nhục trước, ra tay trước, cho dù là về tình hay là về lý thì con trai anh cũng chỉ là đang phòng vệ chính đáng, làm sai ở chỗ nào chứ?
Cô giáo Viên vừa nghe vậy, trên mặt xanh đỏ lẫn lộn, muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không biết nên nói gì mới phải.
"Cha của Hữu Hữu, đứa nhỏ Lâm Phong này cũng chỉ mới bảy tuổi thôi, vẫn còn chưa hiểu chuyện. Nhà họ có quyền có thế, con cái mấy nhà như vậy thường khó tránh khỏi hơi ngạo mạn một chút! Trong chuyện này cũng có sơ suất của tôi, là tôi không xử lý tốt, về sau tôi sẽ hết sức chú ý! Nhưng cũng vì suy nghĩ cho Hữu Hữu cho nên tôi mới hy vọng anh có thể dàn xếp tốt với cha mẹ của Lâm Phong, đừng làm lớn chuyện này lên! Trường tiểu học này là trường dành cho con cái nhà giàu, đối với mấy đứa trẻ con cái nhà quyền thế này tôi luôn rất chú ý đối đãi cẩn thận, nếu không, lấy thân phận của tôi thì sức đâu mà đắc tội với cha mẹ bọn nó chứ? Chuyện này tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi!"
Dừng một chút, cô giáo Viên lại thành khẩn giải thích: "Người ta đều nói trường học là nơi dạy trẻ em nên người, tôi là giáo viên, tôi cần phải làm gương sáng cho người khác, phải, tôi gánh tránh nhiệm dạy dỗ bọn trẻ học hành thành tài! Nhưng cái trách nhiệm này người làm cha làm mẹ cũng cần phải gánh vác. Bọn trẻ ở trường mỗi năm hai kỳ, mỗi ngày bảy giờ, thời gian còn lại đều là ở cùng cha mẹ! Về mặt giáo dục, cha mẹ cũng không thể chối bỏ trách nhiệm của mình! Chỉ là, anh cũng biết đấy, đám trẻ con bây giờ có đứa nào mà không kiêu căng tự phụ, giáo viên ở trên lớp nghiêm khắc một chút, cha mẹ của đám trẻ con được nuông chiều thành tính đó đã muốn đạp đổ cổng trường rồi! Nhất là cha mẹ của Lâm Phong lại còn xảo quyệt hơn nữa, tôi cũng không thể chọc vào bọn họ! Tôi phải giáo dục bọn trẻ như thế nào đây? Chỉ có thể lo cho tốt trách nhiệm của mình! Nhưng nói về phương diện này, tôi rất thích Hữu Hữu, thằng bé còn nhỏ tuổi mà đã rất hiểu chuyện, ở trong lớp luôn ngoan ngoãn nghe lời, tôn trọng thầy cô giáo. Cho nên, là cô giáo của thằng bé, tôi cũng chỉ có thể hy vọng thằng bé đừng phải chịu thiệt thòi quá nhiều, càng không hy vọng anh sẽ đắc tội nhà họ Lâm. Có lẽ anh sẽ nói tôi là kẻ nịnh hót bợ đỡ, nhưng cái xã hội hiện giờ chính là tàn khốc như vậy, tôi cũng không có cách nào! Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho Hữu Hữu mà thôi!"
Thao thao bất tuyệt một hồi, nghe qua thì có vẻ chân thành tốt bụng, nhưng Mộ Nhã Triết lại không khỏi cảm thấy quá mức buồn cười, thật là hoang đường!
Đưa ra một cái lý do như vậy, không có chút lập trường nào.
Hữu Hữu cũng lạnh mặt, từ đầu đến cuối im miệng không nói lời nào, chỉ nhìn cô giáo Viên kiên nhẫn khuyên bảo, lại cảm thấy thật sự rất giễu cợt.
Tại sao trước giờ cậu luôn cố gắng như vậy?
Chính là để có thể cách xa những con người ngu muội này một chút.
Hữu Hữu mím môi, giọng nói không vui: "Cô Viên à, cô nói những lời này em cũng không muốn nghe! Thế nào gọi là đắc tội không nổi?"
"Hữu Hữu! Tại sao em lại... không nghe lời?"
Cô giáo Viên chỉ đành bất đắc dĩ trợn mắt nhìn cậu.
Thở dài một tiếng, cô ta quay đầu, nói với Mộ Nhã Triết: "Từ trước đến giờ Hữu Hữu và Lâm Phong vẫn luôn không hợp nhau, nếu như chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình, tôi sẽ xem xét để tách hai đứa nhóc ra, đến lúc đó hai đứa học hai lớp thì tốt hơn! Dù sao tôi cũng cảm thấy đứa nhỏ Hữu Hữu này khiến người khác vô cùng yêu thích, cho dù học lớp nào thì cũng sẽ được bạn bè quý mến thôi! Chỉ là thằng nhóc Lâm Phong này, chỉ có thể nói là ngoài ý muốn thôi!"
"Chia lớp?" Mộ Nhã Triết khẽ nhấc khóe môi: "Tôi thấy việc chia lớp không cần đâu!"
Sau chuyện hôm nay, anh sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Hữu Hữu, sẽ để cậu nhóc đến học cùng trường với Tiểu Dịch Thần.
Sở dĩ Hữu Hữu học ở trường này là vì hộ khẩu của Hữu Hữu có vấn đề.
Không ngờ ngôi trường này lại dạy dỗ kém như vậy.
Vừa hay để cậu nhóc chuyển tới học cùng trường với Tiểu Dịch Thần, hai anh em làm bạn, kèm cặp lẫn nhau.
So với Hữu Hữu mà nói, Tiểu Dịch Thần ở trong trường thật sự là một đại vương, có thể là vì cậu nhóc có bề ngoài tuấn tú, cho nên bạn học nữ đều yêu thích, cũng có thể là vì thể trạng cậu nhóc cường tráng, bạn học nam trong trường đều rất khâm phục cậu, tình nguyện ủng hộ cậu.
Ngôi trường mà Tiểu Dịch Thần đang học là do Mộ thị hợp tác xây dựng, Mộ thị cũng đầu tư một số tiền lớn để mời giáo viên về, cho nên trình độ giáo dục cực kỳ tốt.
Hơn nữa còn có Tiểu Dịch Thần chiếu cố, Hữu Hữu không cần lo bị ai bắt nạt nữa!
"Anh nói lời này là có ý gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc