Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 82

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dưới ánh sáng mờ tối, khuôn mặt như tranh vẽ lọt vào mắt anh, trong phút chốc, chỉ sợ ngay cả trăng sáng ngoài cửa cũng phải buồn bã chịu thua.
Nước da trắng như bạch ngọc, khuôn mặt trái xoan, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch lên, lông mi vừa dài vừa cong, rất dày, tựa như lông chim đen, hoặc như cánh bướm khẽ chớp, càng tăng thêm sự mị hoặc.
Cái mũi tuy nhỏ như độ cong của chóp mũi rất hoàn mĩ.
*** mềm mại như tuyết, làn tóc đen như mực, phụ trợ thêm mấy phần mĩ cảm.
Rõ ràng cô đã hai mươi tư tuổi, nhưng thoạt nhìn lại như thể đóa hoa vừa chớm nở, thậm chí non nớt đến nỗi có thể nhéo ra nước.
Thân thể bởi vì đã đẻ con, bộ *** phát dục rất đẫy đà, song kết hợp với gương mặt ngây thơ kia, khiến người ta có cảm giác cấm kị mê đảo.
Thật lòng mà nói, đây là một cô nàng xinh đẹp, đẹp như bước ra như bức họa, không nhiễm nhân gian khói lửa, có thể có khí chất xuất trần như vậy, thật như không hề dính bụi trần gian.
Vẫn như lần gặp gỡ sáu năm trước, cô cuộn mình trên giường, để lộ ra khuôn mặt thanh nộn đầy thu hút ấy.
Cô là một con mồi đẹp đẽ, mà anh, lại như là một gã thợ săn dã tâm bừng bừng, đối với cô, không thể buông tha.
Nhưng hôm này nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tiến sát gần hắn, cứng ngắc mà lạnh lùng, trong lòng anh hơi không vui.
“Cô đang lấy lòng tôi mà sao bày ra vẻ mặt như người ૮ɦếƭ thế hử?”
Sự trào phúng của anh, như gáo nước lạnh dội lên đầu cô, chật vật vô cùng.
Sự cợt nhả này, khiến chút tôn nghiêm cuối cùng của cô hoàn toàn vỡ vụn.
Người đàn ông này, luôn tùy hứng đùa bỡn cô, nhưng cô lại không thể phản kháng.
Hoàn cảnh như thế, không thể lui không thể tránh, sao mà không tuyệt vọng?
Sự lúng túng bất an của nàng khơi dậy hứng thú của anh: “Sao, chẳng lẽ cô không biết?”
“Gì cơ...”
“Không biết lấy lòng đàn ông?”
“Tôi...”
Trên mặt Vân Thi Thi nóng hừng hực.
Mộ Nhã Triết rất tà ác, chăm chú nhìn cô, khuôn mặt thoát tục phủ lớp ngây ngô, mị nhãn như tơ, chỉ nhìn cô mà thân thể cũng căng thẳng.
“Hửm? Trả lời tôi?” Anh giữ mặt cô, không cho phép cô trốn tránh: “Chỉ có một người đàn ông là tôi?”
Anh hỏi thẳng ra, khiến mặt cô càng nóng.
Lấy lòng đàn ông... Cô ngoài anh ra, làm gì có ai khác?
Lúc trước vì anh sinh ra hai cậu nhóc, nuôi Hữu Hữu bên mình, sự việc này nhanh chóng lan truyền đến cả trường, nhất thời dư luận bàn tán sôi nổi.
Cô chật vật giải thích cũng không thể thoát khỏi tị hiềm. Mọi đàn ông đều cực kì thất vọng với cô, tránh như tránh tà.
Cô là hoa hậu giảng đường, thành tích ưu tú, rất được nam sinh theo đuổi, bị nhiều thiếu nữ sinh lòng đố kị. Chuyện này là do những nữ sinh đó lan truyền ra, thậm chí còn ngoa ngoắt bảo là con riêng, tìm mọi cách chửi bới, vũ nhục cô, cuối cùng truyền đến tai lãnh đạo trường, khuyên cô thôi học.
Là Vân Nghiệp Trình trăm phương nghìn kế móc nối quan hệ, cuối cùng bảo vệ được hồ sơ của cô.
Thanh xuân của cô thảm hại như vậy.
Nhưng cô không hối hận.
Hữu Hữu là nơi cô gửi gắm tất cả tinh thần.
Vì Hữu Hữu, cô cực tuyệt mọi sự theo đuổi, đóng chặt cửa trái tim.
Nhưng hôm nay người đàn ông này, không hề kiêng dè tấn công chiếm đóng thành trì, còn xấu xa phê phán cô, không biết lấy lòng đàn ông...
Vân Thi Thi cảm thấykhổ không thể tả.
Mỗ Nhã Triết nhìn nét mặt khó ở của cô, trong lòng lại vô hình cảm thấy thoải mái.
Người phụ nữ này, chỉ có một người đàn ông là anh?
Người phụ nữ này, chỉ có một người đàn ông là anh?
Trong lòng có mấy phần kinh ngạc.
Anh vốn tưởng rằng, cô chắc đã từng kết hôn, thậm chí quen biết đàn ông.
Vì vậy, ôm chút tâm tình xấu, người đàn ông đưa tay nhéo nhéo mặt cô, xúc cảm cực kì mềm mịn, nộn nộn, như thể chưa từng bị nhiễm phồn hoa.
“Đến đây, tôi dạy cô.”
Anh cẩm tay cô, đưa đến cổ áo hắn, ngón tay thon dài điều khiển tay cô chạm vào chiếc cúc, tỉ mỉ dẫn dắt: “Cởi nó ra.”
Cởi nó...
Hai mắt Vân Thi Thi thất thần, như Pu'p bê không linh hồn, nắm lấy cổ áo tinh mĩ của hắn.
“Cởi ra.”
Vân Thi Thi hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt, hai tay đặt trên ***g *** anh, chậm rãi cởi nút áo sơ mi của canh ra, động tác chậm chạp ngốc nghếch.
Động tác của cô rất thong thả, Mộ Nhã Triết bất mãn cắn môi cô, như đang trừng phạt hành động chậm chạp của cô.
Vân Thi Thi chỉ lo cúi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai, mười ngón tay như ngọc cởi từng nút cúc áo của anh.
Cả người anh mặc bộ quần áo may đo riêng, mỗi chi tiết đều rất cầu kì, từng chiếc cúc áo cũng rất khít, hơi khó mở.
Dần dà, gò má nóng hổi của cô khẽ ngước lên, đã bắt gặp ngay ngọn lửa không hề che giấu trong mắt người đàn ông.
“Anh...”
Lời chưa dứt, Mỗ Nhã Triết liền cầm lấy tay cô, kéo cô vào trong ***g *** của mình.
Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi của cô, trằn trọc M't m't. Hấp thu cánh môi khẽ mở của cô, nhấm nháp hương vị ngọt ngào vô tận.
Thong thả rong chơi giữa răng môi va chạm.
Tim cô bất chợt đập nhanh hơn, trên gương mặt hiện lên vệt đỏ khả nghi.
Một tay Mộ Nhã Triết chống người, một tay bá đạo nắm lấy hông cô.
Anh hơi đứng dậy, lười biếng dựa trên ghế sa lông, ôm nàng ngồi giữa hai đầu gối, một tay giữ chặt hông cô, tay còn lại cố định gáy cô, khiến nụ hôn này càng thêm sâu.
Anh dịu dàng miêu tả hình dáng môi cô, êm ái, khẽ khàng, rồi lại như có dòng điện mơ hồ, một cảm giác run rẩy lan truyền khắp tứ chi của cô, thân thể không tự chủ nổi lên phản ứng.
Cô hơi lúng túng, chẳng biết nên làm thế nào để ứng phó với nụ hôn này, dần dần, ngay cả hô hấp cũng mất đi sự ổn định, hổn hển.
Tạo hóa thần kỳ như thế, nam tính dương cương, nữ tính mềm mại, kết hợp với nhau vô cùng hoàn mĩ.
Mộ Nhã Triết như có ma lực, có thể dễ dàng khơi ra hồi ức ẩn giấu đã lâu sâu trong nội tâm cô.
Người đàn ông khẽ cười, ngón tay thon dài đẩy vai áo cô ra, ngón tay như có như không lướt qua tấm lưng cô.
Cô hơi kinh hãi, cầm lấy tay anh.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, quay sang cầm lấy ngón tay cô, kéo về phía mình.
Đầu ngón tay chạm đến khuy áo hắn, sắc mặt Vân Thi Thi nhất thời đỏ lên.
Mộ Nhã Triết *** khóe môi cô, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: “Giúp tôi.”
...
Nụ hôn của anh một đường xuống dưới, mi mắt, chóp mũi, bờ môi, cằm, sau đó nhẹ nhàng cắn cúc áo của cô, chậm rãi cởi ra.
Anh cười tà ngẩng đầu lên, mắt phượng sâu thẳm.
Anh tùy tiện cởi cúc áo.
Vân Thi Thi cố gắng tìm về thần trí đã mờ mịt, chút sức lực yếu ớt từ hai tay khẽ đẩy vai hắn, song lý trí lại càng bay xa...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc