Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 818

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bởi vì trong lòng Hữu Hữu những người bạn này vô cùng đơn thuần, non nớt, bởi vậy cậu sẽ luôn biểu hiện ra bên ngoài mình là một người trưởng thành, chín chắn.
Nhưng, điều đó không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua không hỏi.
Mộ Nhã Triết hỏi: "Hữu Hữu, xảy ra chuyện gì? Giải thích một chút."
Không đợi Hữu Hữu mở miệng, người phụ nữ kia liền bắt đầu lảm nhảm: "Còn có thể là chuyện gì? Anh chính là cha Vân Thiên Hữu đi? Anh xem con trai anh đánh con tôi bị thương rồi! Anh xem đi rồi cho chúng tôi một lời giải thích! Cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!"
Mộ Nhã Triết có chút không vui nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ, ý lạnh thấm vào lòng người.
"Khi người khác nói mà xen mồm vào không phải là một hành vi không lễ phép sao?"
Người phụ nữ kia bất mãn nói: "Không phải anh muốn hỏi là chuyện gì xảy ra sao? Tôi đây liền nói cho anh nghe!"
"Tôi đang hỏi con tôi, không hỏi bà."
Mộ Nhã Triết vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bà ta, ánh mắt lạnh băng sắc bén giống như dao nhọn: "Cho nên, bà không cần xen mồm vào."
"Anh - -!!"
Người phụ nữ kia tức đến trợn tròn hai mắt, khó có thể tin nhìn anh, bà ta giận đến mức lập tức quay sang nói với giáo viên: "Cô giáo! Cô xem! Cô xem anh ta đi! Sao anh ta lại không lễ phép vậy!"
Trong lòng giáo viên chủ nhiệm lại oán thầm: Rốt cuộc là ai không lễ phép chứ!
Cha Hữu Hữu vẫn rất bình tĩnh, vừa vào cửa đã khiến cho người ta cảm nhận được phong độ tao nhã lịch sự.
Trái lại mẹ Lâm Phong này lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ vô lễ.
Nhưng trước mặt nhiều người ở đây, cô ta chỉ có thể để những lời đó trong lòng.
Giáo viên chủ nhiệm nén giận nói: "Mẹ Lâm Phong, bà bình tĩnh một chút! Từ nãy đến giờ, Hữu Hữu vẫn chưa nói gì! Không ngại thì để cậu bé kể lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Tất cả mọi người ở đây, ít nhất cũng nên tôn trọng trẻ con một chút! Hữu Hữu cũng có quyền lên tiếng!"
Người phụ nữ kia nhếch đôi môi đỏ mọng đầy khinh thường, yên lặng nói thầm một câu: "Làm sai còn cần tôn trọng cái gì!"
Giọng nói của bà ta rất nhỏ, nhưng Mộ Nhã Triết lại nghe thấy.
Anh nhìn bà ta, ánh mắt như mũi dao nhọn hoắt đâm vào lòng người, người phụ nữ kia chỉ cảm thấy trên người giống như bị kim đâm, sởn gai ốc, bà ta liếc nhìn Mộ Nhã Triết, đã thấy sắc mặt anh lạnh tanh khiến người ta sợ hãi, sợ tới mức không rét mà run, trong thời gian ngắn cũng không dám lỗ mãng nữa!
Giáo viên chủ nhiệm kiên nhẫn hỏi han: "Hữu Hữu, em nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì! Em cùng cậu ta đánh nhau, cậu ta ngu ngốc không đánh thắng em."
"Tiểu Phong nhà chúng ta không có khả năng giơ tay đánh người!"
Người phụ nữ kia lập tức lên tiếng thanh minh, một tay chỉ thẳng vào cậu, hung tợn nói: "Cô giáo Viên, Lâm Phong nhà chúng tôi vẫn luôn ngoan ngoãn, ở chung với bạn cùng lớp rất hòa thuận, yêu thương đùm bọc lẫn nhau! Cô xem thằng nhóc kia tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu nói dối gạt người rồi!"
Bà ta vừa dứt lời, Lâm Phong trong lòng liền "oa" lên một tiếng khóc lóc, khổ nhục kế diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Hữu Hữu nhíu mày, cũng không nói thêm gì, khóe môi khẽ nhếch, ý cười vô cùng tà mị, nụ cười này giống hệt cha cậu!
"Không có ra tay?"
Cậu dừng một chút, trầm ngâm trong giây lát thốt ra một câu: "Ồ..., không có ra tay, vậy vết thương trên người tôi là do chó gặm rồi."
"Cậu- - "
Cô giáo Viên lập tức ngăn cậu lại: "Hữu Hữu! Không nên nói lung tung."
"À...." Hữu Hữu nhún vai, dáng vẻ ngoan ngoãn, im lặng không nói gì.
Cậu vốn không muốn chấp nhặt với một thằng nhóc.
Dù sao, cậu ra tay, cậu thừa nhận.
Người khác không thừa nhận là chuyện của người ta, không liên quan đến cậu.
Từ nhỏ mẹ đã dặn cậu là không thể nói nói dối, đồng thời, làm một người đàn ông, phải biết chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm!
Cậu vẫn luôn ghi nhớ điều này không quên.
Mộ Nhã Triết lại hỏi: "Là ai ra tay trước?"
"Cậu ta." Hữu Hữu bĩu môi.
"Thằng nhóc kia ra tay trước?"
"Dạ!"
"Sau đó, con đánh lại hả?"
Hữu Hữu nói cụ thể hơn: "Đúng vậy, cậu ta ra tay trước, lấy hộp Pu't máy đánh con. Con bị đau nên mới đánh lại."
"Cho nên, con cũng đánh thằng nhóc kia bị thương."
Ánh mắt Mộ Nhã Triết rất thâm thúy, Hữu Hữu lè lưỡi, gật đầu, cậu còn không quên biện minh cho mình: "Cha, cái này là tự vệ đúng đắn!"
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu liền thấy mẹ Lâm Phong thề thốt: "Phong Phong nhà chúng ta không có ra tay trước! Rõ ràng con trai anh đánh người trước! Nó đã không thừa nhận còn cố ý ngậm máu phun người!"
Dứt lời, bà ta lại đau lòng xoa xoa hai bên má con trai mình, trên trán mặc dù đã băng bó những vẫn nhìn thấy màu máu đỏ thấm vào băng gạc, gương mặt vô cùng thê thảm.
"Ôi, bảo bối Phong Phong nhà tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu oan ức như vậy! Cũng không biết vết thương kia khỏi có thể lưu lại sẹo hay không! Đây chính là ở trên mặt đấy!"
Cô giáo Viên nói: "Bà Lâm, vết thương trên trán Lâm Phong không tính là nghiêm trọng, vài ngày nữa liền tốt. Cho nên cũng sẽ không lưu lại sẹo gì cả! Miệng vết thương rất nông. Mọi người cũng không nên làm mọi chuyện trở nên to tát làm gì, dĩ hòa vi quý thôi*?"
<*Dĩ hòa vi quý: ý chỉ sự hòa thuận, êm ấm>
"Dĩ hòa vi quý?!"
Bà Lâm lập tức nhăn mày lại: "Cô giáo Viên, cô thật sự đứng nói chuyện mà không biết đau thắt lưng! Dĩ hòa vi quý? Cô nói miệng vết thương rất nông, ai nha..., bị thương không nặng, bị thương không nặng liền không tính nữa sao? Cho nên chuyện này cứ như vậy mà xong?! Tốt thôi! Nếu đã như vậy, gọi con trai anh ta ra đây cho Phong Phong nhà chúng tôi đánh một trận! Việc này liền xong!"
Cô giáo Viên vừa nghe thấy, sắc mặt liền cứng đờ, bà Lâm này cũng thật quá đáng!
Lời này mà cũng nói ra miệng được!
Một đứa bé mà cũng không bỏ qua!
"Đánh con tôi?"
Mộ Nhã Triết nghe thấy liền lạnh lùng nở nụ cười: "Ngược lại tôi rất muốn nhìn xem người nào dám ***ng đến một sợi tóc của con trai tôi!"
Lời anh nói không nặng, giọng cũng không cao, trên môi là nụ cười, nhưng cả người lại toát ra khí thế không giận mà nghiêm, lời nói xong mọi người đều thấy da đầu phát run.
"Con cái đã không lễ phép, cha mẹ cũng không hiểu chuyện sao?" Hữu Hữu nói: "Cha, con thực sự không muốn chấp bọn họ!"
"Cậu..."
"Là ai ra tay trước, lớp học nhiều người nhìn thấy rõ ràng, tôi có nói láo cái gì sao! Là Lâm Phong ra tay trước, tôi không chấp cậu ta nhưng cậu ta càng đánh càng hăng, lúc này tôi mới đánh lại! Kết quả, cậu ta đánh tôi trước nhưng còn không thắng nổi tôi, thực không có tiền đồ!"
Cô giáo Viên nghe thấy kinh hồn bạt vía, vội vàng ngăn cậu lại: "Hữu Hữu, em ít nói vài câu!"
Cô ta vẫn luôn biết, đứa bé Vân Thiên Hữu này, tâm tính thành thục, chín chắn có trách nhiệm hơn những đứa trẻ khác, hơn nữa còn rất hài hước, tính theo tuổi thì cậu bé cũng không phải lớn tuổi nhất, những những đứa bé khác đều coi cậu là anh cả.
Bởi vậy, cô giáo Viên vẫn rất có hảo cảm đối với cậu.
Nhưng, mẹ Lâm Phong lại rất khó ở chung.
Theo cô ta được biết, tính tình mẹ Lâm Phong rất cực đoan, không tốt, ngoài miệng nói chuyện rất xảo quyệt, ngang ngược.
Khó ở chung là vì mẹ Lâm Phong tự phụ, coi mình thanh cao, gia thế giàu có, chồng bà ta cũng rất có địa vị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc