Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 817

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Theo như lời người phụ nữ kia nói, đại khái là Hữu Hữu đánh nhau với bạn học khác trong trường, chính vì vậy, trong cuộc điện thoại vừa nãy, cô giáo mới mời anh tới xử lý chuyện này.
Làm sao Hữu Hữu có thể vô duyên vô cớ gây rắc rối?
Tính cách thằng bé vốn trầm ổn, không thích gây hấn với người khác, nên sẽ không tự dưng mà đánh bạn học khác bị thương?
Nghĩ tới đây, Mộ Nhã Triết liền gõ cửa.
"Mời vào!"
Mộ Nhã Triết đẩy cửa bước vào, trước mắt chính là cả một phòng giáo vụ to như thế lại đứng đầy người.
Trong đám người xa lạ có một người phụ nữ trung tuổi ôm một đứa bé cuốn băng gạc trên trán, ánh mắt đứa bé sưng đỏ như vừa mới khóc, cả người dựa sát vào lòng người phụ nữ, vẻ mặt đầy oan ức.
Mà Hữu Hữu lại một thân áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh cô giáo, so với dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của cô giáo thì Hữu Hữu lại thảnh thơi, thoải mái hơn nhiều, vẻ mặt cậu giống như không thèm quan tâm đến chuyện này.
Từ đầu đến cuối, cậu giống như người chẳng liên quan, trầm mặc ít lời, trong bầu không khí đầy náo loạn ầm ĩ, cậu không nói một lời, mặc cho người phụ nữ trung tuổi kia ở trước mặt tất cả các thầy cô giáo, hùng hùng hổ hổ, cậu vẫn mang dáng vẻ chẳng liên quan đến mình, im lặng không nói một câu.
Có thể cậu cho rằng, nói chuyện với một người không có tố chất như bà Lâm kia thật vô nghĩa.
Nếu không, để cậu mở miệng, phòng chừng người phụ nữ kia cũng sẽ bị cậu làm cho phát điên.
Cậu ngồi ở chỗ đó, nhàn hạ thoải mái, có điều trên người cậu cũng có chút chật vật.
Trên bộ đồng phục phẳng phiu đã có mấy vết giày đen, dấu giày giống như dấu vết đã từng bị người ta đạp qua.
Mộ Nhã Triết vừa mới vào cửa, anh mắt tò mò của mọi người đều rơi vào trên người anh.
Anh đi tới cửa, thân cao 1m88 khiến cho phòng giáo vụ vốn dĩ trông rất rộng lớn cũng bị thu hẹp lại.
Hơi thở bức người trong nháy mắt lan tỏa khắp các ngõ ngách trong căn phòng.
Cho dù là người phụ nữ trung tuổi kia khi thấy anh cũng không khỏi sững sờ một phen.
Khi Mộ Nhã Triết mở cửa bước vào, mẹ Lâm Phong vẫn còn ôm rất nhiều tưởng tượng đối với cha mẹ của Vân Thiên Hữu, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ đến, người đàn ông này tuổi còn trẻ mà lại anh tuấn bức người!
Quá trẻ!
Quá đẹp trai!
Nếu không phải khuôn mặt người đàn ông này có đến 8 phần giống với Vân Thiên Hữu, bà ta sẽ không bao giờ tin, người đàn ông áng chừng hai mươi mấy tuổi trước mắt chính là cha của Vân Thiên Hữu.
"Anh là... Cha của Vân Thiên Hữu?"
Mẹ Lâm Phong trong lúc đánh giá anh, thuận tiện hỏi một câu.
Mộ Nhã Triết lại làm như không nghe thấy lời của bà ta, căn bản không liếc nhìn bà ta lấy một cái liền đi thẳng tới bên người Hữu Hữu, hơi cúi người xuống trước mặt cậu, nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu.
Hữu Hữu giương mắt nhìn anh, sự thờ ơ vốn có trên mặt dần biến mất thay vào là vẻ mặt hổ thẹn cùng vài phần bất đắc dĩ.
"Cha, cha tới rồi?"
Mộ Nhã triết "ừ" một tiếng, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, dịu dàng hỏi: "Có bị thương không?"
Giọng nói trầm thấp thuần hậu giống như một loại R*ợ*u vang đỏ xa xưa, gieo vào lòng người nghe khiến người ta dễ dàng say mê mà rơi vào tay giặc.
Hữu Hữu lắc lắc đầu, nhếch môi cười: "Không bị thương!"
"Hừ! Thằng bé không bị thương nhưng con trai nhà chúng tôi bị thương!"
Mẹ Lâm Phong ở bên kia cực kỳ trơ tráo xen vào một câu.
Mộ Nhã Triết lại không thèm để ý đến bà ta, ôm Hữu Hữu vào trong ***, ngồi xuống ghế bên cạnh cô giáo.
Anh vừa mới ngồi xuống lại khiến cho giáo viên chủ nhiệm của Hữu Hữu có chút tay chân luống cuống không biết làm sao bèn phải đứng lên.
"Anh hẳn là cha của Hữu Hữu đi?! Chào anh!"
Người đàn ông này khí thế quá mạnh mẽ, so với lãnh đạo sở giáo dục tỉnh đến thị sát còn khiến cô ta khẩn trương hơn.
Rõ ràng tuổi còn trẻ, trên người lại mang theo một loại khí thế bễ nghễ như người đứng trên cao liếc nhìn chúng sinh, toàn thân toát ra hơi thở cường giả.
Cho dù là mẹ Lâm Phong kiêu ngạo hách dịch cũng phải thu liễm thái độ, giật giật khóe môi không nói gì.
Trong đám người, người đàn ông này tồn tại như một vị thần, làm chủ tình huống, khiến cho cả căn phòng rơi vào im lặng, anh không mở miệng thì ai cũng không dám nói.
Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu vào trong *** kiểm tra một chút, trên mặt cậu không có tổn thương gì, nhưng khi *** cậu ra, lại thấy chỗ xương quai xanh của cậu có chút bầm tím, không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không hề nhẹ.
Như là bị thứ gì đó đánh vào.
Đương nhiên, không có khả năng là bị người ta đấm.
Có chút giống như bị vật nào đó cứng rắn đập phải.
Vết thương vừa mới không lâu còn hơi đỏ nên không lộ rõ.
Chờ thêm một lát nữa hẳn sẽ sưng tấy tạo thành vết bầm tím.
Trừ chỗ đó ra cũng không có chỗ nào quá mức rõ ràng.
So với Hữu Hữu thì đứa bé kia bị thương nặng hơn một chút, thằng bé cũng được mẹ ôm vào trong ***, ánh mắt nhìn Hữu Hữu đầy oan ức cùng oán hận, người ngoài nhìn vào liền thấy rõ ràng hai tiểu gia hỏa này đã từng xảy ra một trận "quyết đấu" không chút hữu nghị nào, chỉ là trong ‘’trận chiến’’ lần này Hữu Hữu chiếm được nhiều lợi thế hơn thôi
Trong quá khứ, thân thể cậu không được khỏe, cùng bạn nhỏ khác đánh nhau vẫn luôn là người chịu thiệt.
Nhưng mà gần đây cậu đi theo Tiểu Dịch thần học tập một vài chiêu thức phòng thân, về cơ bản Tiểu Dịch Thần chỉ mới dạy cho cậu những động tác cơ bản nhất thôi nhưng với tầm tuổi này của cậu, có được bản lĩnh như thế đã rất cừ rồi.
Anh cẩn thận kiểm tra, vẻ mặt Hữu Hữu không khỏi có chút sửng sốt.
Một chút ấm áp thấm vào trong tim.
Cậu cũng không nghĩ tới cha cậu sẽ xuất hiện tại trường học.
Sau khi xảy ra chuyện, cô giáo chủ nhiệm có hỏi số điện thoại của cha mẹ để yêu cầu phụ huynh đến giải quyết chuyện này, nhưng số điện thoại đầu tiên cậu nói là số điện thoại của Lý Hàn Lâm.
Gọi qua Lý Hàn Lâm lại để lộ sơ hở.
Giáo viên chủ nhiệm nổi trận lôi đình, lần thứ hai bắt cậu phải đưa số điện thoại của cha hoặc mẹ.
Hữu Hữu suy nghĩ vẫn không nên gọi cho Vân Thi Thi.
Hiện tại mẹ còn đang ở tổ kịch, bề bộn nhiều việc. Hơn nữa bây giờ mẹ là người của công chúng, không thể xuất hiện tại trường của cậu được.
Cha thì sao?
Cha cậu lại càng bận rộn!
Liệu cha có đến không?
Biết cậu gây rắc rối, cha sẽ đến xử lý mọi chuyện thay cậu sao?
Kỳ thật chuyện như vậy giao cho Lý Hàn Lâm toàn quyền xử lý là được, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại nói ra số điện thoại của Mộ Nhã Triết.
Có điều cậu chưa từng nghĩ tới, nửa giờ sau cha cậu đã đến.
Hẳn là nhận điện thoại xong liền chạy đến đây.
Trông lòng Hữu Hữu không khỏi cảm thấy ấm áp, cậu nhích người dựa sát vào lòng cha.
Lần đầu tiên trong đời, cậu có cảm giác có thể dựa vào một ai đó!
Trong lòng yên lặng nghĩ, có chỗ dựa như vậy thật tốt!
Mộ Nhã Triết kiểm tra xong, trong lòng mới thoáng buông lỏng, Hữu Hữu không bị thương là tốt rồi.
Rốt cuộc sự việc xảy ra như thế nào anh cũng không quan tâm!
Anh chỉ biết, anh nên tin tưởng con trai mình!
Anh hiểu tính cách của Hữu Hữu, bình thường cậu nhóc sẽ không vô lý gây tranh chấp với bạn học khác.
Bởi vì trong lòng Hữu Hữu những người bạn này vô cùng đơn thuần, non nớt, bởi vậy cậu sẽ luôn biểu hiện ra bên ngoài mình là một người trưởng thành, chín chắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc