Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 814

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Anh chạy tới vài bước, cuối cùng vẫn là Tiểu Dịch Thần kéo tay anh, về nhà.
Sau khi Mộ Nhã Triết rời khỏi công ty, bị tức giận, không lập tức về nhà.
Anh đi một quán coffee, gọi một ly coffee, lúc cà phê được mang lên, anh không uống ngụm nào, đã đi rồi.
Khi về đến nhà, bật đèn, thì thấy phòng khách vắng lặng, không có chút sức sống nào.
Anh tựa vào cửa, trong ánh mắt sâu sắc xẹt qua một chút mất mác và lạnh lẽo, đi tới trước sofa, suy sụp ngồi xuống, mặc cho người mình chìm vào trong ghế sofa.
Cô không ở nhà.
Hai đứa bé, chắc là ngủ rồi.
Nhưng mà, trong nhà thiếu một người, thì không còn hoàn chỉnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, anh ngồi trên ghế sofa, một chút cũng không muốn nhúc nhích.
Thường xuyên nhìn màn hình đi động, tin nhắn cũng được, thư thoại cũng được, điện thoại cũng được, cái gì cũng không có.
Người phụ nữ này, lạnh lùng bỏ qua anh như thế?!
Cho nên, vì anh gác điện thoại trước, nên cô tức giận?
Cô tức giận, cho nên không quan tâm anh, phải không?
Nếu đúng như thế, vì sao cô không nghĩ, tại sao anh cúp điện thoại của cô?
Cô vừa về, thì đã lại xoay người đi làm tiếp.
Còn anh thì sao.
Cô muốn bỏ rơi anh như thế sao?
Cả người Mộ Nhã Triết chìm vào trong ghế sofa, nhưng mà nghĩ một lát, vẫn quyết định gọi điện thoại cho cô.
Bấm số, reo thật lâu, vậy mà không ai nghe.
Mộ Nhã Triết lại gọi tiếp, lúc này lại nhắc nhở tắt điện thoại.
Trong lòng anh lập tức nổi lên một chút bất an, sao lại nhắc nhở tắt máy?!
Có lẽ nào, đã xảy ra chuyện không?
Anh nghĩ tới đây, đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, lập tức muốn ra cửa.
Trước khi ra ngoài, anh đến phòng nhìn thoáng qua, nhận hai đứa bé đã ngủ say, mới yên tâm đi.
...
Tổ phim dừng chân trong một khách sạn ở Trường quay Hoành Điếm*, bao ba tầng, cho minh tinh và nhân viên công tác ngủ lại.
*Trường quay Hoành Điếm là nơi để quay phim cổ trang ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là trường quay rộng nhất thế giới.
Vân Thi Thi vừa xuống xe, thì nhìn thấy cửa khách sạn có mấy chiếc xe.
Tần Chu nâng valy, mang cô đến phòng của cô, đẩy cửa ra, mới vừa mở đèn lên, mùi nấm mốc trong phòng, xộc thẳng vào mũi khiến Tần Chu nhăn mặt.
Phòng rất nhỏ, một phòng ngủ, dùng cho nghệ sĩ nghỉ ngơi, một phòng sách nhỏ, cho nghệ sĩ ôn kịch bản, thêm một phòng vệ sinh, xem như tiêu chuẩn.
Chỉ là...
Tần Chu nhớ rõ, trước đó anh đã dặn dò tổ phim, muốn phòng lớn một chút.
Tốt nhất là hai giường, bởi vì ngày mai Mộc Tịch sẽ tới, dù sao ở lại tổ phim lâu như vậy, cô cần phải có người chăm sóc chiếu cố.
Nhưng mà trong phòng này, vậy mà chỉ có một chiếc giường 1m5.
Tần Chu nổi giận.
Tình huống gì?
Gọi điện thoại cho nhân viên tổ phim, kêu đến, Tần Chu đứng ngay cửa không ngừng mắng mỏ: "Sao hả? Khi dễ Thi Thi nhà tôi là người mới, mới vào nghề, thì chia cho cô ấy phòng như vậy sao? Nhỏ như vậy? Còn có mùi nấm mốc, nhìn giường đi, đều là bụi bặm! Các người muốn gì?"
Vân Thi Thi thấy Tần Chu nổi giận, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của anh ta.
Tần Chu đè vai cô lại: "Thi Thi, cô đừng ngăn tôi! Giờ tôi không nói, sau này tôi có việc bận rộn, không có mặt trong tổ phim, không biết cô sẽ bị khi dễ như thế nào! Giờ mà không mắng, họ nhớ không lâu!"
Thấy anh nói như vậy, cô cũng không ngăn nữa.
Thấy nhân viên công tác của tổ phim chạy tới, Tần Chu trừng anh ta quở trách một phen.
"Kinh phí... Kinh phí hơi căng!"
Người nọ bị Tần Chu mắng mặt xám mày tro, cúi đầu khom lưng, giải thích một câu.
Tần Chu cười lạnh: "Kinh phí hơi căng? Vậy nên có thể đối đãi khác biệt hả? Lâm Chi và Hoa Cẩm đều ở tại phòng năm sao, phòng Thi Thi ở thì là cái gì? Sao nào? Người ta nổi tiếng, người ta tự phụ, Thi Thi nhà chúng tôi thì đáng bị đối xử thế này phải không? Anh đi vào xem, tự mình nhìn bụi bặm trên giường kia, cho anh ở thì anh có ngủ được không?!"
Giương thương múa kiếm một phen, Tần Chu mắng xối xả người kia, mặt đỏ tai hồng.
Vân Thi Thi ở một bên nén cười, thật ra, phòng này cũng không rách nát như thế, tương đối, xem như có vẻ không tốt.
Tần Chu tức giận, là vì nhân viên công tác của tổ phim nâng cao đạp thấp, nâng minh tinh có tiếng, dẫm đạp người mới.
Nên mới nổi bão như vậy.
Người nọ không dám đắc tội Tần Chu, cúi đầu khom lưng, ngoan ngoãn nhận lỗi, tự mình đưa Tần Chu đến chỗ tiếp tân, đổi một phòng xép xa hoa, chuyện này mới xem như ổn thỏa.
Đổi phòng, không nói tới việc xa hoa hay không, nhưng tốt hơn gian phòng lúc nãy không ít.
Vân Thi Thi kéo hành lý vào, ngồi trên ghế sofa, than dài một tiếng.
Vừa xuống máy bay, còn chưa quen giờ, vừa xuống máy bay chạy tới tổ phim rồi chạy về nhà, lại chạy đi, người cô như rã rời từng mảnh.
Tần Chu đi một vòng trong phòng.
Anh ta thường xuyên đi công tác, bay đến các nơi trên thế giới, bởi vậy có cái nhìn đặc biệt với phòng khách sạn.
Vân Thi Thi ước chừng sẽ ở phòng này thật lâu, bởi vậy, tự nhiên anh ta phải giúp cô kiểm tra rõ ràng mới đi.
Tỷ như, điện nước có vấn đề gì, lỡ như có vấn đề, thì rất nguy hiểm.
Hệ thống cung cấp nước ấm có vấn đề không, khóa cửa có bị ai sửa chữa gì không, trong góc có giấu cameras mini hay không, ban công có rèm hay không...
Nhiều chuyện.
Minh tinh ngủ lại, vô cùng quan trọng.
Có một lần, một nữ minh tinh ở lại khách sạn Hongkong, kết quả, buồng vệ sinh cũng được phòng ngủ cũng xong, tất cả đều có camera siêu nhỏ.
Sau này điều tra ra, là các phóng viên của Hongkong lén lút cài vào.
Cho nên, phương diện này riêng tư, Tần Chu càng chú ý.
Kiểm tra một lần không vấn đề gì, Tần Chu đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện cô vậy mà tựa vào ghế sofa, ngủ thiếp đi.
Tần Chu giật mình, trên mặt hiện ra bất đắc dĩ, đi qua, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ khuôn mặt của cô."Thi Thi...?"
"Ưm..."
Vân Thi Thi hừ một tiếng, giọng nói như ruồi muỗi, tựa như một con mèo con, lười biếng rầm rì.
Tần Chu thở dài một tiếng, lại nói: "Tắm rửa một cái rồi ngủ tiếp! Như vậy sẽ cảm lạnh!"
Vân Thi Thi nhíu mày, mở to mắt chớp mắt một cái, trong mắt đầy tơ máu, khiến Tần Chu hoảng sợ.
Cô quá mệt mỏi rồi.
Ở trên máy bay, không thể nghỉ ngơi tốt.
Chênh lệch giờ còn chưa thích ứng!
Mặc dù Tần Chu cũng giống như, nhưng dù sao thể chất phụ nữ không thể so với đàn ông, bình thường anh siêng năng rèn luyện, thân thể cường tráng, bởi vậy, chịu được mệt nhọc.
"Cô tắm rửa một cái, rồi lên giường nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai không có chuyện gì, cô có thể ngủ nướng một giấc."
"Buổi chiều thì sao?"
"Buổi chiều phải đi thử quần áo, thử mấy bộ đồ hóa trang theo yêu cầu."
Những người khác đều đo xong rồi, cô vào tổ sau, cho nên, được đo quần áo một mình.
Vân Thi Thi gật đầu."Được!"
Tần Chu dặn dò vài câu, thì đi mất.
Vân Thi Thi đứng dậy, mở túi xách ra, lại phát hiện đi động hết pin nên tắt rồi, cô cắm sạc, đi phòng tắm tắm rửa, tắm xong phát hiện trên di động có vài cuộc gọi nhỡ.
Đều là Mộ Nhã Triết gọi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc