Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 812

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lâm Phượng Thiên thích cô, huống hồ, Lâm Phượng Thiên tính tình cổ quái, yêu cầu đối với điện ảnh rất cao, nhưng mà làm việc và đời song phân chia rất rõ, rời khỏi camera, tính cách của anh ta cũng dễ chung sống.
Nhưng đạo diễn Cố lại không như vậy.
So với quay phim, anh ta càng coi trọng quy củ.
Không quy củ, không cho phép không toàn vẹn.
Anh ta rất cứng nhắc, thích mọi thứ theo quy củ, đến muộn, cũng là không đúng!
Tần Chu tê cả da đầu giải thích: "Đạo diễn Cố, Thi Thi cô ấy không phải đùa giỡn với người lớn, cũng không phải cố ý muốn để cả đoàn làm phim chờ một mình cô ấy, “Nhật ký yêu thương” lúc quay ở Paris, xảy ra một tình huống nhỏ, cho nên thời gian quay kéo thêm ba ngày, lúc này mới làm trễ nải thời gian của tổ!"
Đạo diễn Cố không kiên nhẫn nghe anh ta nhiều lời, khoát khoát tay, trước mặt của mọi người uy nghiêm nói: "Tần Chu, không cần nói nhiều, cậu hẳn là hiểu tôi, tôi thích người làm việc chuyên tâm. Quay phim cũng là quay phim, cậu đến muộn, cũng là đến muộn, chậm một ngày so với người khác, cũng là chậm một ngày! Vân Thi Thi là nghệ sĩ của cậu, là người mới tư chất không tệ, nhưng không có nghĩa là, tôi và cậu giao tình tốt liền sẽ nới lỏng yêu cầu với cô ấy! Không thể nào! Ở chỗ này của tôi, chẳng cần biết cậu là ai, mọi thứ đều đối đãi công bằng!"
Tần Chu gật gật đầu, nghe được hàm ý trong lời của đạo diễn Cố, mỉm cười nói: "Đạo diễn Cố, lời này của ông không sai! Thi Thi cô ấy mặc dù là người mới, nhưng rất khiêm tốn, ông tùy ý dạy dỗ! Tôi bình thường đối với cô ấy yêu cầu rất nghiêm ngặt, cô ấy tính cách đơn thuần, nhưng thật tâm yêu thích đóng phim, không cần ông nói thêm cái gì, cô ấy nhất định sẽ khắc khổ nỗ lực! Nếu trong đoàn làm phim, cô ấy không nghe lời ông, ông cứ việc nói với tôi là được!"
Đạo diễn Cố híp híp mắt, lại không nói gì, trong lòng lại rất hài lòng.
Lời này của Tần Chu đủ cho ông ta mặt mũi!
Kỳ thật, trong đoàn làm phim nhiều người nhiều miệng, quan hệ phức tạp, bởi vậy nói lời gì, đều phải kiêng dè một chút, cho dù ông ta thân là đạo diễn, cũng như thế.
Vân Thi Thi đến trễ, Tần Chu chạy tới chào hỏi ông ta, mặc dù ông ta tức giận, nhưng cũng không tới mức phát hỏa, dù sao cũng là bạn cũ lâu năm.
Ông ta vừa rồi phát hỏa như vậy, chẳng qua là làm một chút vẻ ngoài, dù sao nhân viên khác đều ở đây, nhiều con mắt như vậy đều nhìn chằm chằm, nếu một người đến trễ ông ta dăm ba câu liền cho qua, uy tín ở đâu?
Dù sao cũng không thể đối đãi khác nhau không phải sao?
Diễn viên và nhân viên khác đều ở đây, bao gồm cả Lâm Chi, ông ta là đạo diễn, là nhân vật lớn nhất trong đoàn làm phim này, bởi vậy, uy tín dù sao cũng phải bày ra.
Tần Chu nhận tội, trên mặt cười híp mắt, cho ông ta đủ mặt mũi.
Hơn nữa, đạo diễn Cố thích nghe lời diễn viên, ông ta cũng công nhận Vân Thi Thi, chỗ dựa uy tín, cũng nên thấy tốt thì nhận.
Thế là, ông ta và Tần Chu hàn huyên vài câu, liền phất phất tay, để nhân viên làm việc vào sắp xếp phòng cho Vân Thi Thi.
Sắp xếp xong phòng, liền chuẩn bị hành lý.
Vân Thi Thi gửi tin nhắn, muốn trở về lấy một số quần áo ấm.
Qua một thời gian ngắn, nhiệt độ không khí sẽ xuống thấp, cô lần này sang Paris quần áo mang theo đều quá mỏng manh.
Đại diễn Cố đồng ý.
Mới vừa nhận phòng, lúc Vân Thi Thi chuẩn bị trở về nhà, nhận được điện thoại của Mộ Nhã Triết: "Trở về nước rồi sao?"
"Ừm, vừa xuống máy bay không lâu."
"Ở đâu? Anh đi đón em."
"Không cần! Tần Chu đưa em về nhà."
Vân Thi Thi nói xong, liền trực tiếp lên xe. Vừa nghĩ tới cách biệt bảy ngày, cuối cùng có thể nhìn thấy hai cậu nhóc, trong lòng cô cảm thấy vui đồng thời, lại cảm thấy tiếc nuối.
Chỉ tiếc vừa gặp nhau một lát, phải chia xa một thời gian rất dài.
Đi quay phim theo đoàn phim, hẳn là mất mấy tháng không thể về nhà.
Gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Ngẫu nhiên cô còn có thể xin nghỉ về nhà, nhưng thời gian vô cùng ngắn ngủi, phải nhanh chóng quay lại tổ phim.
Thêm nữa trong kỳ tuyên truyền của《 Quả Trám 》, cô còn không ngừng phải bay đi các nơi cả nước, phải quý trọng từng phút từng giây.
Mộ Nhã Triết ngồi trong xe, trên mặt hơi hơi nổi lên ý cười.
Cô trở lại!
Anh hận không thể, lập tức bay đến cạnh cô, hung hăng ôm cô vào lòng.
Anh muốn cô!
Nỗi nhớ trong lòng, căn bản sắp không chặn nổi nữa.
Một tay anh lái xe, tay kia đặt trên trên tai nghe bluetooth, truyền tới giọng nói áy náy của Vân Thi Thi: "Nhưng mà, em chỉ về lấy quần áo, đi ngay bây giờ."
"Đi?"
Khóe môi anh cứng đờ, nhíu mày, trên mặt lộ ra tức giận: "Lại đi chỗ nào?"
Một chữ "lại", khiến trái tim Vân Thi Thi hơi hơi run lên.
Lại đi chỗ nào?
Một câu hỏi mà lại không tính là hỏi, khiến cô sửng sốt.
Bảy ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh.
Rõ ràng chỉ có bảy ngày, lại như đã xa nhau một thế kỷ vậy.
Lúc trước khi còn ở Paris, cô và Mộ Nhã Triết chỉ có thể liên lạc qua tin nhắn, bởi vì là thu chương trình thực tế, nên bị cấm trò chuyện.
Bởi vậy, cô chỉ có thể trông ngóng mà nhìn màn hình, nhìn những hàng chữ không sống động kia, tưởng tượng bên kia đi động, anh đang thế nào.
Sao mà anh không phải như vậy.
Anh cũng đã bảy tám ngày, không nghe thấy giọng nói của cô.
Cố nén nỗi nhớ nhung, cuối cùng tới hôm nay.
Ngày hôm qua cô nhắn tin nói, hôm nay có thể về, anh biết tin này, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy tim mình đập nhẹ nhàng.
Bởi vậy, sáng sớm hôm nay, lúc anh đến công ty, ngay cả Mẫn Vũ cũng kinh ngạc vì điều này.
Mấy ngày trước, lúc Mộ Nhã Triết tới công ty, ngày nào cũng đến muộn, vẻ mặt lạnh lùng u ám, ánh mắt nhìn người ta, lộ ra hờn giận không chỗ phát tiết.
Có rất nhiều trợ lý và cấp dưới ra vào văn phòng của anh, cảm thấy vô cùng áp lực, cúi đầu cúi đầu, cả thở mạnh cũng không dám.
Nhưng sáng sớm hôm nay, lại nhìn ra được, tâm trạng của ông chủ hôm nay tốt đến khác thường!
Mặc dù bên ngoài ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng chờ mong cô có thể về nhà!
Bởi vậy, buổi chiều, cố ý kết thúc cuộc họp trước thời gian, trên đường chạy về nhà, lại nghe thấy một câu - - "Đi ngay bây giờ."
Cô lại muốn đi đâu nữa?
Mộ Nhã Triết nhịn không được mà tức giận!
Dừng xe ven đường, mày nhíu thật chặt.
Anh cố gắng đè nén, mới không phát tiết tức giận của mình với cô trong điện thoại.
Công việc quan trọng như thế sao?
Quan trọng đến múc, xem nhẹ cảm nhận của anh.
Lần đầu tiên trong đời anh, chán ghét công việc của cô như vậy.
Ngày đó, cô đi Paris quay chương trình, buổi sáng, cô gọi điện thoại xin phép anh, giọng điệu cẩn trọng, chỉ nói lúc ở Paris, không thể gọi điện, chỉ có thể nhắn tin.
Lúc ấy anh cảm thấy rất bất mãn.
"Em là người phụ nữ của anh, giờ chạy đến Paris, đi thu chương trình hẹn hò thực tế với người đàn ông khác, sau đó, em yêu cầu anh rằng, không được phép trò chuyện với em! Vân Thi Thi, em nghĩ rằng điều này cũng không quá đáng, phải không?"
Vân Thi Thi giật mình, bên đầu kia điện thoại, im lặng không nói gì.
Rõ ràng, cô cảm thấy vô cùng chột dạ, vô cùng áy náy, sau khi im miệng không nói, nói một câu: "Em xin lỗi".
Mộ Nhã Triết không muốn nghe câu "Em xin lỗi" này của cô, cúp điện thoại.
Cô cũng không gọi lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc