Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 806

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Đoàng!
(Beta-er: tiếng sét đánh ấy =]])
Tiểu Dịch Thần đang H**g phấn kích động thì đùng một cái, mười cuốn bài tập ngoại khóa đập vào mắt cậu.
Rào-
Trong nháy mắt, đông cứng như đá, tất cả chờ mong của cậu đều bị dập tắt.
Đôi mắt tràn đầy H**g phấn giờ đây khô cạn, héo úa.
Vân Thi Thi trông thấy cảnh này, rất muốn cười nhưng phải nhẫn nhịn cố nén.
Hai thằng nhóc nói chuyện quá buồn cười!
Cô cũng không nghĩ tới, Hữu Hữu lại mua một đống bài tập cho Tiểu Dịch Thần.
Cô nhìn thấy nét mặt mất hết niềm tin của Tiểu Dịch Thần, nhanh tay che miệng lại, cố gắng nín cười.
Tiểu Dịch Thần vẫn cứ chìm đắm trong sự đả kíc*** nề!
“Đây là cái gì?”
“Đây là quà em tặng anh mà!”
Hữu Hữu săn sóc vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Lên tiểu học rồi mà! Nhất định phải học thật giỏi, mỗi ngày phải lên cao hơn!”
Lời này, khiến cho tất cả sự kích động, hoàn toàn bị dập tắt.
“Không công bằng...”
Tiểu Dịch Thần quệt quệt miệng, oán giận: “Em cho mẹ quà thế kia, thế mà lại cho anh quà như này!
Bài tập ngoại khóa, đối với cậu mà nói, quả thực là một cơn ác mộng!
“Thế em mua cho cha quà gì?”
“Có đấy.”
Hữu Hữu bắt đầu lục lọi đống đồ.
Mấy phút sau, Vân Thi Thi lẫn Tiểu Dịch Thần đều choáng váng.
Hữu Hữu mở cái bọc ra bên trong đều đống đồ an toàn.
Vân Thi Thi, “...”
Tiểu Dịch Thần, “...”
Vân Thi Thi cố gắng khống chế sự bùng phát của ngọn lửa đang cháy, ôm ***.
Đồ Biến th'...
Quá xấu hổ a a a!
Chuyện này... thế là thế nào!
Hữu Hữu, cái đứa này...
Quả thực làm cho được mở mang tầm mắt!
Tiểu Dịch Thần thế nhưng không hiểu là cái gì.
Hữu Hữu vừa soạn các món đồ, vừa nói: “Ngu ngốc, đây là đồ bảo vệ mẹ đó!”
“Bảo vệ mẹ?”
“Ai nha, nói cho anh thì anh cũng không hiểu!”
Hữu Hữu chẳng buồn nói thêm câu nào với cậu.
Tên này, lòng hiếu kỳ sao mà nhiều vậy, cái gì cũng hỏi, cậu không có kiên trì nhiều đến vậy!
Nhưng mà Tiểu Dịch Thần vẫn nằng nặc: “Hữu Hữu, nói đi mà! Em hiểu biết nhiều nhất!”
Hữu Hữu phun ra một câu đầy lý lẽ: “Nói rồi anh cũng không hiểu, trẻ con thì biết gì!”
“Hừ! Cái gì mà trẻ con không biết gì! Anh rõ ràng là anh trai em, em hiểu, thì cớ gì mà anh không thể hiểu?”
Hữu Hữu đáp: “Anh có biết hay không, em và anh là đến từ nơi nào?’
“Không hiểu lắm.”
Hữu Hữu cầm lấy một hộp, giải thích: “Có vật này, đảm bảo mẹ sẽ không sinh thêm em bé nữa.”
“...!”
Vân Thi Thi còn chưa kịp phản ứng, thì đứa trẻ đầu óc trì trệ như Tiểu Dịch Thần đã đứng dậy, mãnh liệt phản đối.
“Không được!”
“?”
Hữu Hữu mờ mịt, hiển nhiên không hiểu Tiểu Dịch Thần vì sao lại kích động như thế, “Anh làm gì mà kích động vậy?”
Tiểu Dịch Thần thì thầm: ‘Anh muốn có một đứa em gái mà. Có vật này thì anh sẽ không có em gái nữa!”
“Ngu ngốc!”
Hữu Hữu kích động: Anh có biết sinh em bé rất khổ hay không? Lẽ nào anh trơ mắt nhìn mẹ bị dằn vặt? Mẹ có chúng ta là được rồi!”
Cậu nói như vậy, hoàn toàn xuất phát từ việc suy nghĩ cho Vân Thi Thi.
Nhưng mà, Tiểu Dịch Thần còn nhỏ như vậy, kiến thức về chuyện nam nữ còn nửa vời, thì làm sao hiểu, phụ nữ mười tháng mang thai, sinh con khổ như thế nào?
Cậu cực kỳ cố chấp với chuyện có em gái, nên đối với những lời của Hữu Hữu, cậu đều mặc kệ.
“Anh mặc kệ! Anh chỉ muốn có thêm em gái thôi mà!”
Hữu Hữu quay cuồng đầu óc, hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ anh nói cái gì, em không thể trơ mắt nhìn mẹ bị khổ ra đấy!”
Từ rất lâu trước đây, cậu có xem qua một video về vấn đề người phụ nữ mang thai mười tháng.
Xem video này là lúc cậu còn nhỏ nhưng mà khiến cậu bị những hình ảnh chân thực đó dọa sợ!
Hóa ra, mẹ sinh ra cậu, phải trải qua nỗi đau đớn dằn vặt như thế?
Phụ nữ có thai, sinh con cũng giống như đi dạo Quỷ Môn Quan một lần vậy.
Sau khi xem xong, Hữu Hữu cực kỳ sợ hãi!
Đau lòng, khổ sở, hổ thẹn với mẹ cũng lớn hơn.
Bởi vậy, từ đó về sau, đối với Vân Thi Thi, Hữu Hữu cực kỳ yêu thương.
Bởi vì mẹ đã sinh ra cậu, dùng cả tuổi thanh xuân để đánh đổi!
Cậu nhất định phải yêu thương mẹ gấp đôi!
Tiểu Dịch Thần không hiểu.
Cậu khinh bỉ Hữu Hữu, bỗng nhiên nói: “Hừ hừ! Anh biết rồi.”
“Lời này có ý gì?”
“Em rõ ràng lo lắng nếu mẹ sinh em gái thì sẽ ςướק mất sự yêu thương của em mà! Sợ con bé tranh sủng với em chứ gì?”
Tiểu Dịch Thần đưa ra một cái thuyết âm mưu.
Khóe mắt Hữu Hữu giật giật liên tục: “Tranh sủng?”
“Không phải à? Em đừng tưởng rằng anh không biết suy nghĩ của em!”
Tiểu Dịch Thần nói xong, còn trưng ra khuôn mặt “Anh hiểu thấu lòng em rồi”.
Hữu Hữu không nói gì, yên lặng mà oán thầm nói: “Tên này, còn dám nói là hiểu”.
Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên lấy ở đâu ra hai cây kim, là cây kim lúc trước Hữu Hữu may vá rèm cửa, cậu cầm lấy cây kim, làm dáng vẻ muốn hướng đến chỗ đồ an toàn kia để mà đâm.
“A!”
Hữu Hữu thấy cảnh này thì kinh hãi, vội vã ςướק cây kim từ trong tay cậu: “Anh làm gì đấy!”
“Đâm thủng đấy.”
“...”
“Như thế thì anh có em gái rồi.” Tiểu Dịch Thần nâng mặt.
Hữu Hữu tức giận, đột nhiên xiết chặt nắm đấm, giơ giơ lên, uy hiếp Tiểu Dịch Thần: “ Thằng nhóc, anh còn quấy rối nữa, thì đừng trách em đánh anh.”
Tiểu Dịch Thần không phục hừ hừ, nhưng mà đột nhiên nhìn thấy người sau lưng Hữu Hữu, đôi mắt trừng lớn vì hoảng sợ, sợ đến nỗi, hai vai cũng run rẩy.
“Sao thế?’
Hữu Hữu hơi kinh ngạc.
Cậu chỉ uy hiếp có câu mà đã bị dọa thành như vậy?
Lá gan của Mộ Dịch Thần từ lúc nào trở nên bé như thế.
“Mẹ... Mẹ...”
Tiểu Dịch Thần run lập cập, nói ra mấy chữ.
Nhìn dáng vẻ kinh hồn bạt vía kia, Hữu Hữu cũng nhìn về hướng Tiểu Dịch Thần đang nhìn.
Sau đó
Liền nhìn thấy Vân Thi Thi đang đứng sau lưng cậu, một gương mặt cực kỳ tái nhợt.
“Hữu Hữu...”
Giọng nói thâm trầm truyền đến, cho thấy người phụ nữ đang tức giận đến mức nào!
“Mẹ... Mẹ...”
Hữu Hữu khó khăn lắm mới hô được.
Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng, trán nhăn thành một đoàn.
Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần sợ sệt ôm lấy nhau cùng sưởi ấm, hàm răng cứ va vào nhau.
Không né kịp được, Vân Thi Thi đã đưa tay ra, một tay một cái tai.
“Oa oa oa...”
...
“Ầm...”
Vân Thi Thi vỗ bàn một cái, dọa hai thằng nhóc giật mình, vừa ngồi trên ghế salon vừa chất vấn hai tên quỷ này: “Nói, những thứ này là đứa nào mua!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc