Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 804

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Bởi vì tính cách này của anh ta, rất ngạo mạn, hơn nữa, tính tình thất thường, mọi việc đều nghe theo cảm xúc, nên lời hắn nói ra rất độc, còn độc hơn cả Tần Chu.”
“Thế này thì...”
Vân Thi Thi nhíu mày: “Với tính cách đó của anh, ở trong giới giải trí sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi!”
“Thiệt thòi? Đó là đối với người khác thôi chứ Hoa Cẩm thì tuyệt đối không bao giờ phải nếm trải.”
“Ý gì vậy?”
Mộc Tịch giải thích: “Bởi vì anh ta được chống lưng rất chắc chắn!”
“Chắc lắm sao?”
“Kim chủ đằng sau anh ta có thân phận rất lớn, thế nhưng đó là ai thì không thể biết.”
Mộc Tịch lái xe ra khỏi bãi đậu xe, sau khi quẹt thẻ trả tiền, còn nói: “Tần Chu bảo cô giữ khoảng cách với anh ta, chính là sợ cô một khi đến gần anh ta, khẳng định sẽ bị Gi*t ૮ɦếƭ!”
“Có ý gì?”
“Km chủ sau lưng anh ta, không dễ chọc! Nếu như phải hình dung....thì Thi Thi, cô có đọc những bài thơ về nam sủng bên người nữ hoàng chưa?”
Nam sủng?
Vân Thi Thi nhíu mày lại, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Mộc Tịch nói tiếp: “Hoa Cẩm chính là nam sủng độc chiếm ân sủng của nữ hoàng, xuất thân của anh ta chẳng có gì đáng nói cả nhưng mà ỷ vào kim chủ sau lưng, ai cũng không dám đắc tội anh ta! Trước đây khi hắn đóng phim vướng phải scandal với nữ minh tinh, tất cả đều bị phong tỏa, còn cô minh tinh kia thì mai danh ẩn tích. Nói chung là bị kim chủ kia chèn ép. Vì thế, Tần Chu không để cô quá gần anh ta, cũng là cẩn thận để cô khỏi bị nhìn chằm chằm.”
Vân Thi Thi: “...”
Còn có chuyện như vậy.
“Kỳ thực, rất nhiều diễn viên đang hot kia đều có kim chủ sau lưng. Chỉ có điều kim chủ đó là ai, thân phận như thế nào mà thôi! Thường thường mà nói, thân phận càng khó lường thâm sâu thì lại lịch càng không đơn giản! Rốt cuộc sau lưng Hoa Cẩm là ai, đây vẫn còn là một câu đố. Thế nên, lời khuyên của Tần Chu là có nguyên nhân cả.”
Chẳng trách, lúc Lâm Chi vô tình sượt qua người anh ta, đến khi nhìn thấy là Hoa Cẩm thì phải kính nể mà đi đường vòng.
Vân Thi Thi cảm thấy không rét mà run.
“Không phải là nghĩ nhiều rồi đấy chứ! Vào đoàn làm phim rồi thì cứ cẩn thận một chút là được.” Mộc Tịch cười an ủi.
Vân Thi Thi gật gù.
...
Lúc Hoa Cẩm rời khỏi hội trường, ở bãi đậu xe, một chiếc xe cao cấp đứng ở đó, lẳng lặng chờ đợi.
Anh ta đi tới chiếc xe, gõ gõ cửa xe.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một người phụ nữ xinh đẹp.
“Phía sau có phóng viên không?”
Hoa Cẩm lắc đầu một cái, mỉm cười: “Không có.”
“Lên xe.”
Hoa Cẩm mở cửa, lên xe, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì người phụ nữ liền cuốn lấy anh ta như con rắn.
Cô ta nhẹ nhàng ngậm môi anh ta, đầu lưỡi liếm một hồi, hơi thở như lan: “Cẩm, mấy ngày không gặp, anh nhớ em không?”
“Nhớ.”
“Em cũng nhớ anh.”
Người phụ nữ dẫn dắt tay anh ta, hướng đến chỗ tốt đẹp của bản thân.
Hoa Cẩm chủ động ôm cô ta, hôn môi.
Nụ hôn nồng nhiệt qua đi, người phụ nữ nằm ở иgự¢ anh ta, thở dốc, thấp giọng hỏi: “Anh đêm nay... có được không?”
“Không được.”
“Theo em, có được không?’
Hoa Cẩm: “Đêm nay không về nhà sao?”
“Không về nhà, em cãi nhau với cha rồi.”
Người phụ nữ có chút tức giận nói: “Ông ấy muốn em và anh cắt đứt, như vậy sao được? Cẩm, em vĩnh viễn muốn ở cùng anh cả đời, mãi mãi không chia lìa.”
Hoa Cẩm ôm lấy cô ta nhưng không hề lên tiếng.
Người phụ nữ tiện đà nói: “Cẩm, cha em nói căn bản anh không hề yêu em thật lòng mà chỉ là vừa ý với thân thế của em mà thôi. Anh nói xem chuyện này có thật không?”
“Sao có thể chứ?’
Hoa Cẩm nhíu mày, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Tiểu Nhã, em là người quan trọng nhất trong lòng anh, ai cũng không thể thay thế được!”
Đôi mắt người phụ nữ lập tức hồng hồng, kích động ôm lấy anh ta, lại là một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Trong khách sạn, trên chiếc giường Kingsize, xuân sắc kiều diễm.
Trên chiếc giường, hai bàn tay đan vào nhau, những tiếng thở dốc liên tiếp, những tiếng kêu rên đầy thích ý của người phụ nữ.
Ga trải giường nhăn nhúm, ngổn ngang không thể tả.
Sau cuộc mây mưa, trong phòng tắm, vang lên tiếng nước từ vòi hoa sen.
Hoa Cẩm ngồi ở đầu giường, hút một điếu thuốc.
Anh ta lộ ra một đôi mắt mỹ lệ đến cực hạn nhưng lại lười biếng đến tột cùng, mái tóc ngổn ngang.
Đầu giường có cái gạt tàn, anh ta gạt thuốc.
Cái chăn trắng tinh che khuất đi thân thể không mảnh vải che thân của anh ta, anh ta bỗng dưng xốc lên, khoác một cái áo tắm rồi đi tới trước cửa sổ, hơi vén lên một góc, quan sát thành phố trong đêm từ trên cao nhìn xuống.
Trong đầu, bất thình lình hiện ra hình ảnh Vân Thi Thi tức giận.
Hoa Cẩm cảm thấy cực kỳ thú vị, không kìm lòng được mà bật cười.
Cô bé này, thật thú vị!
Bỗng nhiên một người phụ nữ dán thân thể lên lưng anh ta.
“Đang nghĩ đến ai vậy?”
Hoa Cẩm gác lại tâm tư của mình, hơi nhìn về phía sau, người phụ nữ phía sau anh ta, rất kiều mị.
“Đang nghĩ đến em.”
Người phụ nữ hơi thẹn thùng.
“Sao lại như vậy được chứ?”
“Cẩm.”
“Hả?”
Người phụ nữ nói: “Buổi họp báo hôm nay, em có xem.”
“Ồ.” Giọng điệu của anh ta bỗng nhiên lạnh lùng.
“Buổi họp báo có gì đáng xem?”
Người phụ nữ bỗng nôn nóng: “Em thấy lúc máy quay hướng về anh, anh đang nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, đúng hay không?”
Hoa Cẩm biết rõ nhưng còn hỏi: “Người phụ nữ nào?”
“Chính là người phụ nữ mặc quần áo trắng, tên gì Thi! Em không nhớ rõ tên cô ta!”
Hoa Cẩm lặng im, không nói một lời.
Người phụ nữ thấy thái độ có chút qua loa của anh ta có chút oan ức, không vui liền chất vấn anh ta: “Cô ta với em, ai đẹp hơn? Em chưa bao giờ thấy anh nhìn em chằm chằm như thế!”
“Đương nhiên là em rồi!”
Hoa Cẩm xoay người, nắm lấy cằm cô ta, nở nụ cười tà mị: “Không ai sánh bằng em.”
Người phụ nữ mặt đỏ, không nhịn được mà hờn dỗi: “Cẩm, anh biết không? Em yêu nhất là cái miệng này của anh, thật ngọt.”
Hoa Cẩm nghe vậy, ý cười càng sâu: “Em biết không? Anh cũng rất yêu thích cái miệng của em.”
“...Hả?’
Hoa Cẩm cắn vào vành tai cô ta, âm thanh ái muội: “Có lúc, cắn anh thật chặt.”
“Anh...”
Người phụ nữ còn muốn nói nữa nhưng lại thẹn thùng hờn dỗi, đẩy anh ta một cái, nhưng trên mặt lại lộ ra mấy phần ngọt ngào.
Hoa Cẩm ôm cô ta vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng àm ở góc độ mà cô ta không nhìn thấy, con ngươi xinh đẹp của anh ta vô cùng lạnh lùng.
Trên mặt cũng không còn sự nhiệt tình ban đầu nữa.
Ngược lại còn thêm mấy phần mất hứng.
...
Vân Thi Thi về đến nhà liền nhìn thấy Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đang ở trong phòng khách, khí thế đối chọi nhau.
Cô vào lặng lẽ thế nên hai tiểu tử này không phát hiện ra cô.
Dù cho Tiểu Dịch Thần rất nhạy bén, cũng không thể cảm nhận được bước chân của Vân Thi Thi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc