Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 80

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Tôi không có!”
“Không có?” Mộ Nhã Triết trong mắt cao thâm khó đoán, lạnh lùng mà vuốt ve cánh môi của cô, môi tuyến cứng đờ lạnh băng. “Tôi cho rằng, cô nên nhận thức rõ thân phận của mình.”
Vân Thi Thi gắt gao mà trừng mắt nhìn anh, lớn tiếng nói: “Tôi nhận thức được rất rõ ràng, là anh không nhận rõ! Anh rõ ràng đã có vị hôn thê, vì sao còn muốn nhiều lần trêu chọc tôi?!”
“Tôi trêu chọc cô?”
Mộ Nhã Triết cười lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú ái muội mà khinh thường nhìn nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa vành tai cô, tà mị mà quấn quýt: “Cô gái, là ai không nhận thức rõ thân phận?”
“Là anh…… Là anh! Buông tôi ra, đừng ***ng tôi!” Vân Thi Thi bị anh trêu chọc đến mức mặt mũi đỏ lên, dồn dập mà thở dốc.
“Cô có chuyện gì lừa gạt tôi phải không?.”
Vân Thi Thi mẫn cảm nắm bắt được ý của anh, trong lòng không giấu nổi hoảng loạn, mấp máy môi nói: “Không có……”
“ Ừm? Không có?” Mộ Nhã Triết thong thả ung dung mà lấy ra di động, mở ra một bức ảnh, để sát vào trước mắt cô.
Vân Thi Thi hoảng loạn mà nhìn vào màn hình di động, tâm trạng lập tức như rơi xuống vực thẳm buốt giá……
Trên màn hình, rõ ràng là Hữu Hữu đứng ở bánh xe quay chụp ảnh chung cùng Vân Nghiệp Trình.
Hai người gắn bó, Vân Thiên Hữu tươi cười ngây thơ mà ấm áp đến mê người.
“Hữu……” Cô khẽ gọi, lập tức gắt gao mà che môi, kinh hoảng thất thố mà nhìn anh.
“Anh……”
Mộ Nhã Triết thong thả ung dung nói: “Lúc trước, cô mang thai một cặp song sinh, bác sĩ nói, đứa trẻ thứ hai sinh ra đã không có hô hấp. Trợ lý của tôi đem đứa trẻ đầu tiên mang đi, đứa bé kia lại không có tin tức……”
“Không……”
Tình huống đáng sợ nhất, đã xảy ra rồi.
Thế nhưng anh ta đã phát hiện ra thân phận của Hữu Hữu, mặc cho cô muốn phủ nhận, nhưng mà huyết thống lại không lừa gạt được bất kỳ ai.
Ảnh chụp Vân Thiên Hữu, tuấn mỹ đáng yêu, những đường nét tinh xảo hoàn mỹ của Hữu Hữu đều được thừa hưởng từ người đàn ông này.
Bất luận ai cũng đều sẽ không thể phủ nhận rằng giữa họ có mối quan hệ huyết thống.
Huống hồ, Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần giống nhau như đúc, đó là chứng cứ rõ ràng nhất.
Trời ơi…… Anh ta muốn đoạt đi Hữu Hữu sao? Muốn ςướק đi Hữu Hữu từ cô sao?
“Bác sĩ chỉ nói, sau khi đứa trẻ thứ hai được sinh ra, không có hô hấp, lại không có nói, rốt cuộc là còn sống hay đã ૮ɦếƭ.” Mộ Nhã Triết tà mị cười, hỏi ngược lại, “Đổi lại là cô, cô có cảm thấy khả nghi không?”
Cô gắt gao mà cắn môi, bộ *** dồn dập mà phập phồng không thôi, kinh hoảng cực độ, dưới ánh trăng, dòng nước mắt không ngăn được chực trào.
“Hữu Hữu…… Còn sống.” Vân Thi Thi hít sâu một ngụm khí, thanh âm run rẩy, “Là tôi đã mang đứa nhỏ đi ……”
“Vì cái gì mà mang đứa trẻ đi?”
Mộ Nhã Triết xiết chặt hàm dưới của cô, dùng sức rất mạnh, làm cho cô đau đến mức rơi nước mắt.
“Bởi vì…… Tôi luyến tiếc.”
“Trước đó chúng ta đã ký kết khế ước.”
Mộ Nhã Triết nguy hiểm mà nheo mắt. “Cô dám vi phạm điều khoản hợp đồng ư? Thậm chí còn muốn giấu giếm tôi đến suốt đời?”
Vân Thi Thi chậm rãi xoay người lại, vô lực dựa lưng vào cánh cửa, dòng nước mắt trong suốt chảy xuống.
Giọng nói của cô không ngừng run rẩy: “Là tôi quá ích kỷ. Hữu Hữu dù sao cũng là đứa trẻ tôi dứt ruột sinh ra, tôi luyến tiếc, vì thế……”
“Cô ςướק đi con trai của tôi, bật vô âm tín tận sáu năm, cô nói, tôi nên lấy cái gì trừng phạt cô?”
Vân Thi Thi sắc mặt đỏ lên, gắt gao mà cắn môi, không nói một câu.
“Cô Vân, lúc trước ký kết hợp đồng, về việc vi phạm điều khoản, cô không nhớ rõ sao?”
Vân Thi Thi thở nặng nề, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Nếu làm trái với điều ước, đối với quyền nuôi nấng đứa trẻ mà gây bất kỳ rắc rối nào…… Người vi phạm phải trả một trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng.”
Vân Thi Thi gắt gao mà cắn môi, gằn từng chữ một nói: “Hãy cho tôi thời gian, tiền vi phạm hợp đồng, tôi nhất định sẽ trả.”
“A.”
Mộ Nhã Triết không chút để tâm mà ngồi xuống sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo nhau. “Một trăm triệu, bằng khả năng của cô?”
“Hãy tin tưởng tôi.”
“Một chữ cũng không tin.” Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt lên: “Tôi sẽ đoạt lại quyền nuôi nấng đứa bé.”
“Không được!” Vân Thi Thi cứng họng thất thanh, tưởng tượng đến cảnh mất đi Vân Thiên Hữu, đau lòng đến hít thở không thông.
“Làm ơn anh…… Làm ơn! Đừng bắt tôi rời xa Hữu Hữu.”
“Cho tôi một lý do.”
Vân Thi Thi buồn bã nói: “Bởi vì tôi yêu thằng bé, thằng bé cũng không thể rời xa tôi!”
Mộ Nhã Triết trầm tư một lát, cười lạnh nói: “Có thể.”
Vân Thi Thi có chút kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, thế nhưng không tin anh ta dễ dàng mà đáp ứng như thế.
“Nhưng là……” Anh trầm ngâm một lát, bỗng dưng dừng lại, nhìn về phía cô, ánh mắt dần sâu thẳm.
“Nhưng là?” Trái tim Vân Thi Thi lại một lần nữa đập mạnh không thôi.
“Cô phải ở lại bên cạnh tôi.”
“……”
Vân Thi Thi hô hấp cứng lại.
“Ở lại…… Cạnh anh?”
Mộ Nhã Triết cười tà: “Như thế nào?”
“Anh Mộ, anh nói giỡn sao?”
“Trở thành người phụ nữ của tôi.”
Không đợi cho cô hoàn hồn, người đàn ông liền lạnh nhạt ngắt lời cô.
Lạnh lẽo, bá đạo, quyết đoán, căn bản không được động vào.
Cô có chút kinh ngạc mà nhìn anh, dưới ánh trăng, Mộ Nhã Triết lười biếng mà ngồi ở trên sô pha, tư thái thanh thản, vẫn cứ như là đế vương thời cổ, vô tình, máu lạnh, một cái phất tay là có thể sở hữu tất cả.
“Như thế nào?” Thấy cô ngây ra, đôi môi mỏng của anh khẽ mỉm cười, hỏi lại, “Tôi muốn cô, cô không muốn sao?”
“Cô Vân, tôi hoài nghi mắt cô có vấn đề.” Mộ Nhã Triết trào phúng nói, “Những người phụ nữ kia vì chờ gặp được tôi, không quản ngại cất công bay từ đây đến Paris, tôi muốn cô, cô lại không muốn? Cô muốn lạt mềm buộc chặt sao?”
Vân Thi Thi trong lòng cười lạnh, hung hăng mà lau đi nước mắt nơi khóe mi.
Mới vừa rồi quá mức lo lắng hãi hùng, hiện giờ trước sự khiêu khích cùng trào phúng của anh, ngược lại càng khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Nếu như vậy, sao anh không chọn một trong số đó?”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng mà cười: “Cô thật không hiểu đàn ông.”
“Tôi……”
“Nếu cô không muốn, cửa ra ở bên kia, cứ tự nhiên.” Mộ Nhã Triết mở miệng, nói một câu hoàn toàn ngoài dự định của cô.
Anh ta cho cô đi?
“Anh thật sự sẽ cho tôi đi?”
“Tôi không cầm tù cô, chân ở trên người của cô.”
Vân Thi Thi trầm mặc một lát, ngay sau đó ưỡn *** nói: “Chuyện đêm nay hãy coi như chưa từng xảy ra.”
Cô vừa mới xoay người, người đàn ông sau lưng cô sâu kín mở miệng: “Đi ra khỏi cánh cửa này, ngày mai, luật sư của tôi sẽ gửi văn kiện cho cô.”
Vân Thi Thi như bị sét đánh đến ngơ ngẩn, dưới chân tựa như mất hết sinh lực, bước đi khó khăn, lưng lập tức cứng đờ.
Không thể nghi ngờ, người đàn ông này nói là làm thật.
Cô đấu được anh sao?
Đấu được toàn bộ tài phiệt Mộ thị sao?
Đối mặt với một tập đoàn tài chính khổng lồ như vậy, cô trở nên nhỏ bé bất lực vô cùng.
Sắc mặt cô trắng bệch, cô xoay người lại, trừng mắt nhìn anh: “Đê tiện!”
Khóe miệng Mộ Nhã Triết cong lên vẻ khiêu khích, chói mắt đến cực điểm.
Anh quá hiểu cô, chắc chắn cô sẽ không đi ra khỏi cánh cửa này.
“Trước nay tôi muốn bất cứ thứ gì, nếu không chiếm được, đều không từ bất kỳ thủ đoạn.” Mộ Nhã Triết híp mắt, ánh mắt thâm thúy, “Ngay cả đối với phụ nữ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc