Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 795

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Thật không thể không ngưỡng mộ năng lực của người đàn ông này!
Anh đặt quần áo theo số đo trên người cô thật là vừa vặn!
*** cũng vừa, eo cũng ôm vừa, ௱ô** cũng mặc vừa, không một chút khuyết điểm, thật là vừa y.
Kiểu dáng quần áo cũng đẹp, chất vải rất tốt, vừa vặn có thể che hết mấy dấu vết mập mờ trên người cô.
Bằng không, cô cũng không biết ra ngoài thế nào nữa.
Nhất là trên cổ cô, tràn đầy dấu hôn, liếc một cái cũng có thể nhìn ra.
Trời ạ...
Rốt cuộc là anh đã làm những gì trên người cô vậy chứ!
Vân Thi Thi vừa tức vừa buồn cười!
Mộ Nhã Triết gọi thức ăn đến, cũng không biết là bữa sáng hay bữa trưa nữa, Vân Thi Thi ăn xong, muốn đi dạo phố một chút, nếu đã tới đây thì cũng nên mua chút quà lưu niệm.
"Milan không có gì hay để chơi hết."
Mộ Nhã Triết không có đề nghị nào.
Milan là thiên đường của tín đồ cuồng thời trang, nhưng không có kiến trúc gì nổi bật cả.
Hành trình lên máy bay đã sắp xếp xong.
Vân Thi Thi quyết định trở về nước trước, vì vậy gọi điện thoại cho Tần Chu báo một tiếng.
"Hôm nay em về nước sao?"
Quả nhiên, biết tin cô muốn về nước, Tần Chu không khỏi tức giận.
"Kế tiếp còn mấy show diễn thời trang nữa, em không ở lại đây mà đòi về nước, có cơ hội tốt mà không biết quý trọng, em không muốn được nổi tiếng sao?"
Vân Thi Thi ủy khuất nói: "Em thấy mình được lên trang đầu, đã thỏa mãn rồi."
Tần Chu: "..."
Vân Thi Thi đáng thương nói: "Tổng giám đốc Tần, cho em về nước đi! Em mệt ૮ɦếƭ đi được, muốn nghỉ ngơi cho thật tốt để hồi phục! Tiếp theo còn phải quay mấy tiết mục nữa, em muốn giữ sức, mới có thể ứng phó với việc quay phim cường độ cao như vậy."
Lúc này Tần Chu mới rộng lượng nói: "Được rồi! Em về nước trước đi! Mấy show thời trang kế tiếp, không đi thì thôi!"
"Được."
Trên đường đến sân bay, đi ngang qua quảng trường phồn hoa ở trung tâm thành phố, trên màn hình to treo phía trên, đang đưa tin về buổi dạ tiệc tối hôm qua.
Hình ảnh cô và Mộ Nhã Triết hiện lên.
Vân Thi Thi nhìn lên ên màn ảnh, cô đang khoác tay Mộ Nhã Triết, khóe môi không tự chủ cong lên.
Trên Weibo, tin tức về tuần lễ thời trang ùn ùn được đưa lên, rất nhiều trang web và mạng xã hội đăng tin cập nhật liên tục tại tuần lễ thời trang.
Không thể nghi ngờ, bởi vì lần đầu tiên Mộ Nhã Triết xuất hiện trước ống kính, cô liền một bước nhảy lên trang đầu các bìa báo nhờ phúc của anh.
Cho tới nay, công chúng vẫn luôn suy đoán về hình ảnh của vị chủ nhân thần bí trẻ tuổi của tập đoàn nhà họ Mộ.
Rốt cuộc ở tuần lễ thời trang Milan, vị "hoàng thái tử" thần bí này cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện, dung mạo đẹp trai tuấn mỹ, khí chất ưu nhã thanh quý, ngay lập tức hấp dẫn tầm mắt của vô số người.
Mộ Nhã Triết xuất hiện, tuyệt đối làm cho người ta kinh diễm!
Thậm chí, danh tiếng của anh ngay lập tức được đưa vào hàng ngũ những người trong nước đi tham dự tuần lễ thời trang, vững vàng nằm ở vị trí số một được nhiều người tìm kiếm nhất.
Rất nhanh, cư dân mạng Weibo đã đặt cho anh cái tên "Nam thần quốc dân".
"Trời ạ! CEO tập đoàn nhà họ Mộ rất đẹp trai!"
"Đẹp trai tỏa sáng như ánh mặt trời luôn ấy! Trời ơi, tôi thật muốn vứt bỏ Tinh Trạch nhà tôi, theo đuổi vị tổng giám đốc đẹp trai này!"
"Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền, nhưng vẫn cố tình muốn kiếm tiền bằng năng lực của mình. Nghe nói vị tổng giám đốc trẻ tuổi thần bí này trị giá hàng tỉ ấy!"
"Hàng tỉ! Vậy là bao nhiêu tiền!"
"Tập đoàn nhà họ Mộ đóng vai trò vô cùng quan trọng trong nền kinh tế của quốc gia, giống như trái tim của thị trường vậy. Vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, đúng là con cưng của thượng đế!"
"A a a a a a! Đẹp trai quá đẹp trai quá đi! CEO tập đoàn nhà họ Mộ thật là đẹp trai! Tôi quyết định rồi, tôi muốn sinh con cho anh ấy!"
...
"Phụt --------!"
Trước máy vi tính, Hữu Hữu ngồi xem đến dòng bình luận này của cư dân mạng gửi lên, suýt chút nữa là phun một ngụm sữa tươi lên màn hình máy vi tính, cố nén lại, nhưng lại bị sặc ở cổ, không ngừng ho khan!
Suy nghĩ thật kỳ lạ!
Mơ ước cha cậu!
Còn nói muốn sinh con cho cha sao?
Có thể sao?
Hữu Hữu đăng nhập tài khoản, mười Ng'n t nhảy múa trên bàn phím, lạch cạch đánh ra mấy hàng chữ.
Arthur: "Chỉ bằng dì mà cũng muốn ngủ với ông ấy sao? Này bà dì, cháu có lòng tốt muốn nhắc nhở dì, bây giờ là ban ngày, dì hãy đến siêu thị mua một cái gối nằm đi, để còn nằm mơ nhanh một chút!"
Cậu mới vừa trả lời xong, mấy giây sau, người bị cậu châm chọc tức giận phản bác: "Cậu là ai! Tôi ngủ với nam thần của tôi, mắc mớ gì tới cậu! Tự dưng xen vào việc của người khác!"
Hữu Hữu nhíu mày, sau đó lạnh lùng cười, trả lời: "Mộ Nhã Triết là cha cháu! Cháu đương nhiên là có tư cách nói lời này, hừ! Bà dì à, dì đừng mơ tưởng nữa! Cha cháu là hoa đã có chủ rồi!"
Đánh xong những lời này, Hữu Hữu ưu nhã dựa vào lưng ghế, tư thái lười biếng thích ý.
Mười mấy giây sau, người nọ lại trả lời: "Tôi thấy cậu mới là nằm mơ đó! Cư nhiên lại nói anh ấy là cha cậu, cậu là ai chứ? Học sinh ở đâu chạy đến đây! Đúng là có bệnh! Mộ Nhã Triết là cha cậu, có quỷ mới tin!"
Hữu Hữu nhíu mày, không thèm trả lời cô ta nữa, tắt máy vi tính, đi tới trước cửa sổ sát đất, tâm trạng rất tốt.
Nhìn mẹ và cha cùng xuất hiện trước công chúng, hai người tay trong tay, cảm giác như vậy, thật tốt!
Thì ra, hạnh phúc cũng không phải là một chuyện quá khó khăn!
...
Vân Thi Thi vừa trở về nước, vội vã chạy về nhà.
Hữu Hữu biết tin mẹ về nước, cố tình tự mình xuống bếp, làm một bữa ăn phong phú, tài nghệ của cậu càng ngày càng tiến bộ, so sánh với trước kia, rõ ràng là cao hơn một bậc.
Vân Thi Thi nếm thử một miếng thịt ba chỉ do cậu làm, liền cảm thấy hạnh phúc muốn bay lên!
Trời ạ!
Quá ngon!
Cho dù thức ăn có ngon hơn nữa, cũng không bằng con trai cô tự làm!
Vân Thi Thi vừa ra sức ăn bù, vừa cảm thấy mình thật là hạnh phúc, có một đứa con vừa ngoan ngoãn biết nghe lời, lại vừa nấu ăn ngon như vậy, làm cô vô cùng yêu thích!
Cô ghen tỵ với con dâu tương lai, cảm động thưởng thức món cháo gà do Hữu Hữu tự tay chế biến, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Hữu Hữu ngồi bên cạnh, cùng Mộ Nhã Triết và Mộ Dịch Thần nhìn nhau, cả ba đều trầm mặc.
"Mẹ?"
"Ừ?"
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn cậu: "Thế nào? Con trai bảo bối?"
Hữu Hữu sâu xa nhìn cô, lẳng lặng nói: "Mẹ thật sự là mới vừa trở về từ tuần lễ thời trang Milan sao?"
"Đương nhiên."
Vân Thi Thi còn chưa nói xong, lại thấy Hữu Hữu nhíu mày, sâu sắc nói: "Nhìn mẹ ăn như vậy, thật giống như dân châu Phi chạy nạn trốn về đây."
"..."
Vân Thi Thi bị K**h th**h không nhỏ, nhất thời cảm thấy như ngàn vạn mũi tên đâm qua tim, ủy khuất tố cáo: "Hữu Hữu! Mồm miệng con thật là ác độc!"
"Sự thật luôn làm người khác tổn thương."
Hữu Hữu không chút lưu tình nói: "Mẹ, nhìn mẹ ăn thôi, con cũng thấy thật đáng thương, kiếp trước khẳng định là trồng trọt bị mất mùa mà đói đến ૮ɦếƭ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc