Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 794

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

"Thi Thi..."
Tiếng gọi như muốn khắc sâu vào trong xương tủy.
Mộ Nhã Triết ghé sát vào bên tai cô, đôi mắt khép hờ, môi mỏng dán lên tai cô hôn hít, thì thầm, anh trìu mến khẽ vuốt lên tóc cô, yêu thích, say mê nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ mê luyến một người phụ nữ như vậy.
Si mê, trầm luân trong đó, rất khó để khống chế suy nghĩ của mình.
Trước giờ, anh vẫn luôn là người có năng lực không chế cảm xúc của bản thân rất mạnh, sẽ không bị mê hoặc bởi bất kỳ thứ gì, nếu cầm lên được, thì cũng có thể bỏ xuống được.
Vậy mà bây giờ, anh lại bị tình yêu ràng buộc.
Có chút ảo não, nhưng cũng có chút thỏa mãn trong đó.
Đàn ông cũng có khi rất mâu thuẫn, vừa khát vọng tự do, lại tham luyến bị sở hữu.
Vân Thi Thi rúc vào trong *** anh.
Trong căn phòng ấm áp tràn đầy hơi thở kiều mị.
Cô ôm anh, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Quá mệt mỏi, sức lực đều bị rút cạn rồi, sau cuộc kích tình, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Mộ Nhã Triết ôm cô vào phòng tắm, tắm rửa cho cô, lúc này dưới ánh đèn, anh mới nhìn thấy mấy dấu vết như bị côn trùng cắn khắp cơ thể cô, tím đỏ đan xen, rải rác trên ***, mà những thứ này, không thể nghi ngờ, đều là kiệt tác của anh!
Anh cảm thấy có chút thành tựu!
Điều đàn ông thích, hẳn là cảm giác chinh phục được người mình yêu!
Lúc Vân Thi Thi tỉnh lại, đã là buổi trưa hôm sau.
Mở mắt ra, bên tai cô bất chợt truyền đến âm thanh lật tờ báo trong căn phòng an tĩnh.
Vân Thi Thi nhìn qua, thấy Mộ Nhã Triết đang nhàn nhã ngồi trước cửa sổ sát đất xem báo.
Cô định ngồi dậy, vừa mới động đậy một chút mà cơ thể cô đã truyền đến cảm giác đau nhứt khắp người, làm cô không nhịn được nhíu mày, "Ưm" lên một tiếng thật dài.
Để yên thì không sao, nhưng vừa cử động một cái, dưới eo cô đã vang lên âm thanh "rắc rắc" kỳ lạ.
Vân Thi Thi lo lắng, không biết bộ xương của cô có sắp rớt ra hay không nữa!
Động tĩnh của cô thu hút sự chú ý của người đàn ông đang xem báo cạnh cửa sổ.
Mộ Nhã Triết dời tầm mắt nhìn sang phía cô, ánh mặt trời buổi trưa ở Milan chiếu lên người anh, làm mấy sợi tóc anh ánh lên một màu nhu hòa.
"Dậy rồi sao?"
Giọng nói của anh trầm thấp yêu mị, phảng phất còn có một chút tự đắc.
Vân Thi Thi quẫn bách "Ừ" một tiếng, cả người núp trong chăn, xấu hổ cuộn người lại.
Lúc nãy vừa vén chăn lên, cô vô tình liếc một cái trên người mình, thấy mấy dấu hôn dày đặc trên cơ thể, làm cô mắc cỡ không dám xuống giường, giống như con rùa rụt cổ, rúc vào trong chăn.
Bởi vì phản ứng ngây ngô của cô, Mộ Nhã Triết không nhịn được cong môi lên, anh đứng lên, đi tới mép giường, ngồi xuống, đưa tay nắm một góc chăn định vén lên.
"Không được...!"
Vân Thi Thi giãy một cái, gắt gao kéo chăn lại, nhìn anh chằm chằm.
Mộ Nhã Triết bật cười: "Cơ thể em còn có chỗ nào mà anh chưa nhìn qua đâu?"
"..."
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy... Mắc cỡ ૮ɦếƭ đi được!
Vân Thi Thi hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Mộ Nhã Triết kéo chăn, cô lại gắt gao níu lấy, bất cẩn làm động đến vùng eo, khiến cô khó chịu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
Đau quá, thật là đau!
Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt cô khác thường, có chút lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Vân Thi Thi lắc đầu một cái.
"Rốt cuộc là thế nào?"
Vân Thi Thi ngượng ngùng nói: "Cái eo... Hơi đau!"
Mộ Nhã Triết dở khóc dở cười.
"Lật người, nằm sấp xuống."
Cô "A" một tiếng khó hiểu nhìn anh.
"Ngoan, nằm xuống."
Anh dịu dàng hướng dẫn từng bước.
Nhưng trong lòng Vân Thi Thi vẫn luôn tràn đầy sự phòng bị, giống như đề phòng con sói ăn thịt, nhìn anh chằm chằm, tựa hồ sợ anh sẽ làm những chuyện giống tối ngày hôm qua, nhào lên người cô.
Ánh mắt cảnh giác của cô làm anh không biết nên khóc hay nên cười bây giờ!
"Em phòng bị như vậy để làm gì?"
"Đâu có?"
Vân Thi Thi không thừa nhận, nhưng sự phòng bị trong ánh mắt cô là không thể nào che dấu được.
Mộ Nhã Triết sâu kín nói: "Em không cần phải đề phòng anh như vậy! Thứ nhất, anh chỉ là muốn xoa P0'p cho em thôi, thứ hai, nếu anh thật sự muốn em, thì em có đề phòng cũng không được!"
Anh đã nói như vậy rồi, Vân Thi Thi cũng không dám "chống đối" anh nữa, vì vậy ngoan ngoãn nằm sấp trên giường.
Mộ Nhã Triết mở ngăn kéo, trong đó có một lọ tinh dầu của khách sạn chuẩn bị sẵn, đổ một chút lên tay, sau đó bôi lên người cô.
Kỹ thuật của anh không tính là tốt lắm, nhưng cũng rất có ích, làm cô cảm thấy đỡ đau hơn!
Lòng bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa trên eo cô, cô còn chưa bao giờ nhìn thấy anh kiên nhẫn phục vụ người khác như vậy!
Người đàn ông luôn luôn cao quý bức người này, cũng sẽ xoa P0'p cho người khác sao?
Nếu đổi lại là người khác, căn bản là không thể tin được.
Vậy mà Vân Thi Thi, lại có phúc hưởng được sự phục vụ của người đàn ông này!
Trong bụng cảm thấy sảng khoái, đồng thời cũng có chút đắc chí!
Người đàn ông này, cũng có lúc biết cách săn sóc người khác!
Khoảng nửa giờ sau, cơn đau nhức của cô cũng tan đi không ít.
Vân Thi Thi thoải mái thở dài một hơi, chân mày chậm rãi giãn ra.
Cô lăn vào đống chăn, ôm cái chăn mềm, thả lỏng eo ra, hài lòng nói: "Thoải mái quá..."
Mộ Nhã Triết vỗ một cái lên ௱ôЛƓ cô: "Cô gái ngốc, coi chừng bị lạnh!"
Chuông cửa vang lên.
Mộ Nhã Triết đứng dậy, mở cửa, liền có hai người xách túi quần áo và một người cầm hộp đồ lót đóng gói tinh xảo đi vào:
"Tổng giám đốc Mộ! Xin chào, đã quấy rầy rồi!"
Mộ Nhã Triết vuốt cằm, ý bảo các cô cứ để quần áo lên ghế salon rồi ra ngoài là được rồi.
Thì ra, anh dậy từ sớm, sửa soạn cho mình xong xuôi rồi, liền gọi điện thoại kêu người phục vụ đưa quần áo tới.
Vân Thi Thi không có quần áo ở đây, chỉ có một bộ lễ phục, còn bị anh xé rách, lúc đó cô không có chú ý tới, cho nên vẫn chưa biết "tin dữ" này!
Nếu để cho cô biết Mộ Nhã Triết tiện tay xé nát bộ lễ phục trị giá tám con số kia thành nhiều mảnh vụn, khiến nó trở thành đồ bỏ ném vào thùng rác, chắc chắn sẽ tức muốn khóc.
Xé bộ lễ phục đó, không phải là không biết quý trọng, chỉ là có những lúc đàn ông gấp gáp theo đuổi H*m mu*n chinh phục của mình, nhưng cũng là vì, anh không muốn cô mặc bộ lễ phục này nữa.
Quá xinh đẹp, quá câu dẫn ánh mắt người khác!
Bộ lễ phục này mặc trên người cô, mặc dù kín đáo, nhưng vẫn làm cô vô cùng gợi cảm xinh đẹp, cô là trân bảo của anh, người đẹp của anh, anh không cho phép những người khác mơ tưởng đến!
Anh cầm quần áo đi vào phòng ngủ, Vân Thi Thi thấy trên tay anh xách mấy túi quần áo, hơi hoang mang: "Đây là..."
"Quần áo mới."
Mộ Nhã Triết để lên giường: "Đã ủi sẵn rồi, mặc vào là được!"
Chuẩn bị chu đáo cho cô như vậy, làm Vân Thi Thi không khỏi đỏ mặt một chút, mang theo quần áo vào nhà vệ sinh, ăn mặc chỉnh chu xong, đi ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc