Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 792

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cô gái ngu ngốc này, cuối cùng cũng biết sợ rồi sao?
Rốt cuộc cũng biết lo lắng về vấn đề này!
Mộ Nhã Triết rất hài lòng, nhưng còn cố tình nói: "Rất nhiều."
Anh khiêu khích nhưng không có làm lố, vì vậy Vân Thi Thi cũng không nhận ra điều gì khác thường từ trong giọng nói của anh, nhíu mày, biểu tình rất kinh ngạc: "Rất nhiều sao?"
"Ừ!"
Mộ Nhã Triết câu môi cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không bình thường sao?"
"..." Vân Thi Thi bỗng nhiên không còn lời gì để nói.
Đúng vậy, mấy chuyện này không phải rất bình thường sao?
Làng giải trí, có nhiều hành vi phóng đãng như vậy.
Lâm Chi, Nhan Băng Thanh, Hàn Ngữ Yên, mấy nữ diễn viên một bước trở thành ngôi sao kia, làm sao sẽ chưa từng làm những chuyện này.
Mặc dù Dương Mị hiền lành như vậy, nhưng cũng là dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên, chuyện này cũng là sự thật.
Làng giải trí là nơi choáng ngợp với những mỹ nữ, sắc đẹp, tiền bạc, quyền thế, tất cả những chuyện không minh bạch, đều có thể tìm được ở đây.
Vân Thi Thi nghĩ đến đây, ngây ngẩn cả người.
Mộ Nhã Triết lười biếng mở miệng: "Làng giải trí có nhiều người phụ nữ, vì được nổi tiếng mà tự dâng mình cho mấy nhà đầu tư. Em không biết đâu, chỉ cần anh vào khách sạn, thì một giây sau tất cả thông tin về căn phòng anh đặt đều sẽ bị truyền ra ngoài! Sau đó sẽ có rất nhiều người phụ nữ ăn mặc gợi cảm quyến rũ, thướt tha xinh đẹp xuất hiện trước mắt anh."
Vân Thi Thi hỏi đến cùng: "Vậy còn anh? Anh cũng mở cửa cho họ đi vào sao?"
"Sẽ không."
Mộ Nhã Triết thản nhiên.
"Sẽ không ư?"
Vân Thi Thi ôm thái độ hoài nghi.
Một màn vừa xảy ra, tình huống lúc đó là như thế nào chứ.
Mộ Nhã Triết nói: "Trước giờ anh không thích tiếp xúc với phụ nữ làm trong ngành giải trí, cảm thấy rất dơ bẩn, ghê tởm. Mấy người phụ nữ đó, nhìn bề ngoài rất xinh đẹp, nhưng đằng sau gương mặt xinh đẹp đó lại ẩn chứa sự tham lam vô độ. Anh không thích."
"Vậy Lâm Chi thì sao?"
Vân Thi Thi không buông tha nhắm vào cô ta.
"Sao anh lại để cho cô ta đi vào?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, điểm này, quả thật là anh bị oan uổng.
Anh có đồng ý cho cô ta đi vào đâu chứ?
"Anh đóng cửa."
"...?"
"Sau đó cô ta dùng chân cản lại."
"..."
Vân Thi Thi lại một lần nữa kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy sao.
Thật là quá đáng mà.
Tại sao lại có loại người không biết xấu hổ như vậy, bị người ta cự tuyệt rồi mà còn cố tình đeo bám!
"Da mặt thật dày!"
Vân Thi Thi nhíu mày thốt ra mấy chữ.
Mộ Nhã Triết lại nghiền ngẫm nói: "Em cho rằng ai cũng giống như em, da mặt mỏng sao?"
Vân Thi Thi: "..."
Cô bất lực trừng mắt: "Này!"
"Được rồi, ngoan."
"Cô gái nhỏ của anh ghen đây mà." Mộ Nhã Triết giơ tay sờ sờ đầu cô, giống như đang dỗ một đứa bé, dịu dàng dụ dỗ cô: "Đừng nóng giận, hửm? Tức giận rất xấu xí."
Vân Thi Thi hoàn toàn không thèm để ý.
"Không thèm giỡn với anh!"
Cô quay mặt qua chỗ khác, hiển nhiên là vẫn còn tức giận!
Chẳng qua là chuyện này, quả thật là cũng không thể trách anh, nhưng mà vẫn tức giận, cơn bực bội này không có chỗ nào để phát tiết, buồn bực ngột ngạt trong lòng, nhưng không biết làm sao cho nguôi ngoai.
Không thể trách anh được, nhưng cũng không khỏi cảm thấy không muốn để ý tới anh!
Mộ Nhã Triết lại cảm thấy buồn cười.
Cô gái này, một khi tức giận lên rồi, thì không phải chỉ cần nói vài câu là có thể dỗ dành được!
Chắc là, ghen nên mới như vậy!
Cảm giác ăn giấm chua, đúng là làm cho người ta cảm thấy… tuyệt!
Cảm giác rất tuyệt!
Ít ra, anh biết cô có cảm giác với anh!
Mộ Nhã Triết nhất thời vui hẳn lên, vì thế, anh giữ chặt vai cô, đem cả người cô xoay ngược lại, để cô đối mặt trực diện với anh. Nhìn cô, anh nhận ra cô đang giận nha!
“Em ghen à?”
Giọng nói của anh trầm thấp, vừa sâu vừa nặng, mang theo một sức hút khó cưỡng, nó như một cơn sóng âm trầm nhẹ vỗ trên mặt nước, như tiếng gió mùa thu, chỉ cần nghe một lần, là đã say.
Cũng may Vân Thi Thi không bị cái sức hút đó cuốn lấy, chỉ là nhịp tim cô lỡ nhịp trong vài giây ngắn thôi.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô vẫn cắn chặt môi không nói gì.
Mộ Nhã Triết nhìn cô, đôi mắt anh đẹp vô cùng, mang theo vài phần mị hoặc, lại có chút đáng yêu, còn có cả sự nam tính lạnh lùng ẩn sâu bên trong.
Anh cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Vân Thi Thi đẩy anh ra.
“Này…”
Mộ Nhã Triết không thèm để ý đến sự chống cự của cô.
Tay cô lại dùng sức mạnh hơn, cố gắng đẩy anh ra.
“Em còn giận đó!”
Nói xong, cô cảm thấy, hiện tại chẳng muốn làm chuyện này tí nào.
“Sao thế?”
Anh nhíu mày, anh không thích cách cô từ chối anh, cũng như hành động tách anh ra khỏi cô.
Nhưng anh biết, cô thực sự đang không vui.
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Về sau, em không muốn những chuyện như vậy xảy ra nữa!”
Cô không muốn nhìn thấy nữa, cô không muốn nhìn thấy một người phụ nữ nào khác suốt ngày cứ quấn lấy anh không rời, thậm chí còn cả gan đề nghị mấy loại chuyện hoang đường đó!
Cô cúi đầu, cô không thích, cũng không muốn nghe hay nhìn thấy những chuyện đó một lần nữa, vì cô cảm thấy ghê sợ, cái cảm giác ghê sợ đó cô chỉ muốn cách ly nó càng xa càng tốt!
Bởi vì, cô bị thiếu cảm giác an toàn.
Mà cảm giác không an toàn đó, thật đáng sợ, cô không thích chút nào!
Mộ Nhã Triết chỉ nhìn cô, không nói gì, mà anh nghĩ tốt nhất là im lặng.
Anh thì im lặng nhìn cô, Vân Thi Thi thì chờ anh nói, nhưng chờ mãi vẫn không thấy anh lên tiếng, cô có chút lo lắng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô phát hiện ra anh vẫn đang chăm chú nhìn cô, không hề chớp mắt, hình như đang suy nghĩ gì đó chăng?
“Sao thế?”
Vân Thi Thi mím môi, sau đó nói tiếp: “Chẳng lẽ yêu cầu đó của em là quá đáng sao?”
“Em vẫn chưa thừa nhận, em đang ghen đúng không!”
Mộ Nhã Triết bỗng cười mỉm, vuốt cằm, anh cúi đầu xuống, áp sát mặt cô, để chóp mũi của anh chạm vào mũi cô, hai người nhìn nhau nói: “Em ghen đúng không!”
Vân Thi Thi ngẩn người, trong lòng cô hiểu rõ, cô biết mình đang ghen, điều này là không thể phủ nhận, nhưng cô rất ngại phải thừa nhận điều này.
Vì thế cô nói: “Em chỉ là… đơn giản chỉ là không thích…”
Cô nói một cách ngập ngừng đứt quãng, lời nói dối của cô rất ngây thờ, tay chân có chút luống cuống, cứ như một đứa nhỏ sợ bị mẹ phát hiện ra lỗi lầm, không biết phải thừa nhận ra sao.
“Em… không thích… chỉ là không thích thôi, không phải ghen!”
“Vậy à?”
Mộ Nhã Triết khiên nhẫn chờ đợi lời thú tội của cô.
Vân Thi Thi ngẩng đầu nói: “Em không thích anh… bị người khác… đem làm ước mơ của họ!”
“Cái cảm giác đó… cảm giác anh bị người khác nhìn ngó… rất không vui!”
“Anh… anh không phải là của ai hết! Anh chỉ là của… của…” Cô nói năng lộn xộn, từng tiếng phát ra cứ như dùng hết sức để nói, từng từ từng từ đều gằn mạnh, cứ như một đứa bé đang tập nói vậy.
Mộ Nhã Triết mỉm cười, đôi mắt anh thâm sâu khó lường, nhìn cô lúc này, anh sớm đã đoán ra cô nghĩ cái gì rồi!
Anh vẫn im lặng chờ, như một Lão sư phụ ngồi chờ đệ tử ngốc của mình thù tội, từng bước từng bước, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc