Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 790

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Lâm Chi cầm cái chén, cong mắt cười một tiếng, giọng nói yếu ớt hỏi: "Anh Mộ, em có thể... Em có thể vào phòng của anh ngồi một lát được không?"
Mấy lời này, kết hợp với cái chén, dụng ý đã vô cùng rõ ràng.
Vô luận là nghĩa bóng hay nghĩa đen, đều là muốn nói cho Mộ Nhã Triết biết.
Một chén, phát âm giống với, một đêm.
Đây là cô ta muốn nói, cô ta muốn ngủ với anh một đêm!
Có đôi khi, mấy lời ẩn ý trong quy tắc ngầm, chính là có kỹ xảo như vậy.
Trong lĩnh vực giải trí, mấy chuyện đi ngủ như này, cũng phải làm cho có phong cách một chút, cao cấp thì nó mới sang.
Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Chi chỉ sợ anh sẽ cự tuyệt, lập tức bày tỏ thái độ của mình: "Anh Mộ, anh yên tâm! Em rất biết điều, rất biết điều! Em là một người phụ nữ rất nghe lời, sẽ không làm những chuyện khiến anh không vui, cũng sẽ không đùa bỡn tình cảm! Lời của anh, em nhất định sẽ không cãi lại! Chẳng qua là, cầu xin anh đừng cự tuyệt em, có được không?"
Dừng lại một chút, Lâm Chi lại tham lam bước lên phía trước mấy bước, cẩn thận nhích gần tới cánh cửa!
Tối nay, cô ta nhất định phải vào được căn phòng này!
Mặc dù không thể bò lên giường anh được, cũng không quan trọng.
Chỉ cần vào được bên trong, cũng xem như là bước đầu thành công rồi.
Cách chỗ này không xa, cô ta đã âm thầm mướn một người đứng chụp lén, chỉ cần cô ta vào được căn phòng này, sẽ có được ảnh chụp, mặc dù không thể thành công trèo lên ông chủ lớn Mộ Nhã Triết, nhưng chỉ bằng mấy bức ảnh, cô ta cũng có thể thành công được lăng xê.
Có thể nói Lâm Chi đã bỏ ra rất nhiều công sức cho kế hoạch lần này.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng hỏi: "Ai kêu cô tới đây?"
"Em..."
Lâm Chi lập tức sửng sốt.
"Không có ai hết, em tự nguyện muốn ở bên cạnh anh!"
"Không cần!"
Mộ Nhã Triết quả quyết nói xong, liền muốn đóng cửa, nhưng Lâm Chi làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy được chứ, mắt thấy Mộ Nhã Triết định đóng cửa, cô ta muốn chặn cánh cửa lại, nghiêng người một cái, nhưng trời xui đất khiến thế nào cô ta lại đưa chân ra, cố gắng muốn dùng chân của mình chặn cánh cửa lại.
Mộ Nhã Triết không có chú ý, cũng không lường trước được cô ta sẽ làm như vậy, vừa đóng cửa, đã kẹp mạnh chân cô ta vào trong khe cửa.
"A..."
Kèm theo một tiếng la thất thanh, là Lâm Chi mềm nhũn hai chân, nửa quỳ ở trước cửa.
Mộ Nhã Triết quay đầu lại, mới giật mình thấy chuyện gì đang xảy ra.
Người phụ nữ này, dám dùng chân để chặn cánh cửa đang đóng lại.
Lòng dạ thâm hiểm như vậy sao?
Người bình thường ngoan ngoãn, bất quá cũng chỉ là giả vờ trước mặt người khác thôi.
Mà người phụ nữ này, dám làm như vậy với bản thân mình.
Đang lúc Mộ Nhã Triết giật mình, Lâm Chi mượn khoảnh khắc anh đang hốt hoảng, theo khe cửa, cứ để cái chân đau như vậy mà chật vật bò vào.
Cho dù là bò, thì cũng phải vào được căn phòng này!
Lâm Chi bò vào trong, rất tự nhiên, đóng cửa phòng lại.
Mộ Nhã Triết hoàn toàn... bị thủ đoạn của cô ta làm cho hoảng sợ.
Một hồi lâu, anh mới hoàn hồn lại, lạnh lùng phát ra một tiếng cười: "Cô gái, cô cũng có chút thủ đoạn!"
Vì để được vào phòng của anh mà sử dụng khổ nhục kế!
Dám dùng máu của mình để đổi lấy giá cao sao?
Mấy người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, anh cũng thấy nhiều, đã sớm quen rồi.
Mấy thủ đoạn này liệu có hữu dụng với anh không?
Căn bản là anh không để cô ta vào mắt.
"Đi ra ngoài."
Mộ Nhã Triết không để lại chút đường sống nào cho cô ta, lạnh lùng nói.
"Không muốn..."
Lâm Chi quỳ, ngẩng đầu nhìn anh, giống như một nữ đầy tớ hèn mọn, buông xuống tất cả tôn nghiêm của mình, kiên quyết muốn bò lên giường anh.
"Tối nay hãy cho em ở lại chỗ này đi? Để cho em phục vụ anh thật tốt! Anh yên tâm, em nhất định sẽ làm anh thỏa mãn, hài lòng!"
Vừa nói, cô ta vừa chủ động đi bằng đầu gối đến trước mặt anh, đưa tay muốn chạm vào anh.
Mộ Nhã Triết nhìn thấy, lưu loát lùi ra phía sau, đứng cách cô ta ba thước!
Lâm Chi ảo não không thôi.
Làm sao cô ta lại quên, Mộ Nhã Triết thích loại người e lệ thẹn thùng giống như Vân Thi Thi chứ!
Trong lúc nhất thời cô ta quên mất, cho nên lộ ra bản chất thật, mới chủ động tấn công anh.
Anh không thích kiểu như vậy!
Vì vậy, Lâm Chi mỉm cười hỏi: "Anh thích cái gì, để em có thể học?"
Vẻ mặt Mộ Nhã Triết không biểu cảm.
Lâm Chi lại nói tiếp: "Nếu như anh thích loại giống như Vân Thi Thi, vậy em cũng có thể biến thành cô ấy!"
"Mục đích của cô là gì, cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo."
Mộ Nhã Triết mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta.
Lâm Chi mở to hai mắt, lại nghe được giọng nói rét lạnh của anh vang lên: "Có mục đích gì, nói thẳng, nói xong thì cút."
Anh muốn bắt lấy cô ta, rồi đá cô ta ra ngoài cửa.
Nhưng không biết vì sao, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, anh liền cảm thấy ghê tởm, một ngón tay cũng không muốn chạm vào cô ta.
Anh thấy rất rõ ràng, bộ dáng yếu ớt sợ hãi bây giờ của Lâm Chi, xấu hổ e lệ như vậy, là cố ý học của ai!
Chẳng qua là, khí chất của một vài người rất đặc biệt, khi đặt trên người bọn họ, sẽ tự nhiên rất đáng yêu, làm cho người khác không nhịn được mà muốn che chở, yêu thương cưng chiều.
Nhưng, khi phần khí chất này bị người khác sao chép, lại chỉ thấy rất giả tạo, bộ dạng kệch cỡm không nói, lại còn cảm thấy rất ghê tởm.
Khí chất trên người Vân Thi Thi rất khác biệt, mà người khác không thể nào bắt chước được.
Cái mà con người khó học theo nhất, chính là khí chất.
Lâm Chi cảm thấy khó xử vô cùng, chưa bao giờ cô ta bị rơi vào một tình thế quẫn bách như vậy.
Trước giờ, khi cô ta tự đưa mình tới cửa, mấy người đàn ông mà nhìn thấy cô ta, sẽ giống như sói đói nhìn thấy con mồi, hận không thể ngay lập tức đẩy cô ngã xuống giường, ngấu nghiến ăn tươi nuốt sống cô ta mới thôi!
Thế nào tới chỗ này của anh ta, lại bị hắt hủi như vậy!
Bị người ta đóng cửa để cho đứng ở ngoài còn không tính, làm mặt dày chui được vô phòng, lại bị anh thẳng thừng đuổi cổ ra ngoài!
Cô ta không cam lòng.
Lâm Chi ủy khuất, chớp mắt một cái, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu liền ngay lập tức rơi xuống, chảy lên mặt cô ta, tí tách rơi lên tấm thảm dưới chân!
"Tại sao? Tại sao em lại không được?"
Lâm Chi không cam lòng hỏi lớn, ngữ điệu cao ✓út, thống khổ rưng rưng nước mắt nhìn anh chằm chằm, bộ dạng vô cùng đáng thương.
"Em không bằng cô ta ở điểm nào?"
Lâm Chi bộc phát la lên: "Em có thể hầu hạ tốt cho anh! Đồng thời, em cũng sẽ rất nghe lời, anh nói một, em tuyệt đối sẽ không nói hai!"
Còn chưa kịp nói xong, từ trong phòng tắm đột nhiên vang lên giọng nói hoảng sợ của Vân Thi Thi: "Mộ Nhã Triết...?"
Mộ Nhã Triết chợt quay đầu, lại nghe thấy giọng nói của Vân Thi Thi: "Ai ở trong phòng khách vậy?"
Vân Thi Thi vốn là đang nằm trong bồn tắm, vui vẻ tắm!
Bị anh lăn lộn đến cả người mệt mỏi, khắp cơ thể toàn là dấu bầm tím xanh đan xen của người đàn ông nào đó gặm cắn, giống như bị trúng độc côn trùng cắn.
Nãy giờ vòi sen trong phòng tắm vẫn không ngừng chảy, cho nên cô không nghe được động tĩnh ngoài cửa.
Cho đến khi nghe được giọng nói ủy khuất kể lể của Lâm Chi, cô mới giật mình.
Giọng nói này thật quen thuộc, chẳng qua là nhất thời cô chưa phản ứng theo kịp, nên không nhớ rõ rốt cuộc là ai!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc