Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 786

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết vừa khởi động tấm ngăn, chia tay lái và ghế sau thành hai mảnh trời riêng biệt, vừa giam cô cầm trong ***, hôn thực tủy biết vị!
Trước mặt anh, cô căn bản không phải đối thủ, mơ màng đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, trong khoảng thời gian ngắn, bị thế tấn công mạnh mẽ hung hãn này làm sợ hãi, thế cho nên chỉ chốc lát sau, đã bị anh hôn choáng váng hồ hồ, hóa thành một vũng nước xuân trong *** anh, căn bản không còn sức kháng cự, không địch lại anh.
Lí trí bay xa, anh ôm cô ngồi vào trong ***, đôi chân dài đỡ lấy cô, ôm sống lưng cô, kéo dài nụ hôn hôn này.
Vân Thi Thi mơ màng đến tội nghiệp, bị anh hôn đến mức hồ đồ lờ mờ, nhắm mắt lại, cảm thụ đôi môi nóng rực kia, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt mình, nếu không phải còn đang trên xe, một giây sau sợ là sẽ hóa thành thú dữ, vô tình cắn nuốt cô!
Hôn hôn, căn bản nếm không đủ tốt đẹp của cô!
Anh thăm dò vào váy của cô.
Vân Thi Thi thất kinh, "Nha" một tiếng, trên mặt nóng bỏng như sắp nhỏ máu!
"Đừng..."
Cô hạ giọng, tội nghiệp cầu xin.
Nghe lời năn nỉ của cô, Mộ Nhã Triết mở mắt, nhìn cô.
"Sao nào?"
"Này... Bây giờ còn ở trên xe đó!"
Vân Thi Thi càng nói, mặt càng đỏ: "Anh... anh đừng như vậy..."
"Đừng thế nào?"
Mộ Nhã Triết tà ác dụ dỗ cô, nói hết.
Mặt Vân Thi Thi đỏ bừng, nói không ra lời.
Cô muốn nói, bây giờ còn trên xe, anh có thể cố kỵ một chút, đừng như con sói đói vậy!
Mộ Nhã Triết nâng cằm của cô lên, ánh mắt rơi trên khuôn mặt thanh lịch xinh đẹp của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng nghiền qua cánh môi chọc người mến yêu kia.
Vốn dĩ, trên môi cô, có một lớp son môi đỏ tươi.
Nhưng mà hôn nhau một phen, cánh môi đã phai màu, khôi phục màu hồng vốn có, nhưng mà màu môi tự nhiên mà như cánh hoa anh đào mềm mại thế này, càng khơi dậy *** muốn hung hăng chà đạp của anh.
"Hôn anh."
Anh nói, không cho phép kháng cự.
Vân Thi Thi gắt gao cắn môi, xấu hổ nghe lời anh.
Mộ Nhã Triết thấy cô chần chờ, trong mắt lần thứ hai dấy lên ngọn lửa cực nóng.
Vân Thi Thi thấy, sợ anh tới thật, vì thế không để ý cái khác, tay nhỏ bé nâng khuôn mặt đẹp trai của anh, vụng về hôn lên môi mỏng của anh.
Thật cẩn thận *** hôn, đầu lưỡi tinh tế miêu tả bờ môi của anh, khi thì nhẹ nhàng ma sát.
Kỹ thuật hôn ngây ngô, không thể khiến anh thoả mãn.
Hôn như vậy, căn bản không tận hứng!
Đúng là người phụ nữ ngốc nghếch, kỹ thuật hôn không tốt chút nào.
Anh có chút hờn giận cắn cắn môi của cô, khiến cô hoảng sợ lên tiếng.
Nhưng mà, vẫn cố nhịn xuống!
Mộ Nhã Triết hung hăng ngăn cả mình, mặc cho cô vụng về hôn, tay nhỏ bé ôm mặt anh, hôn đến thành kính mà nghiêm túc, không đành lòng cắt ngang cô!
Hừ, người phụ nữ ngốc nghếch.
Anh ôm cô, chỉ cảm thấy mỗi một phút, mỗi một giây trôi qua, đều là dày vò khó nói!
Nhất lúc thân hình nóng bỏng của cô, vô cùng thân thiết dựa sát vào anh, lại càng *** anh hơn!
Mộ Nhã Triết cắn răng, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Xe chạy tới cửa khách sạn.
Mộ Nhã Triết ôm eo cô: "Xuống xe!"
Mộ Nhã Triết ôm eo cô: "Xuống xe!"
Lúc này, thân thể Vân Thi Thi lại mềm nhũn ra, mới nụ hôn triền miên vừa rồi, hôn đến cô sắp hít thở không thông rồi!
Bởi vậy, khi anh ôm eo của cô, rất nhanh đã nhận thấy thân thể của cô khác thường, nhìn cô mềm mại như không có xương ngã vào lòng mình, Mộ Nhã Triết hơi nhíu mày, trong mắt có vài phần chế nhạo và suy tư.
"Sao hả, đi không nổi?"
Khóe môi anh vẽ nên một đường cong, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng ác ý.
Trong lòng Vân Thi Thi không khỏi ngầm bực, vừa ngầm bực, vừa oán hận người đàn ông này sao cười ác liệt vậy, tức giận mở to mắt nhìn anh, vô cùng ngượng ngùng.
Cô kéo ống tay áo của anh, ngập ngừng đứt quãng nói: "Cái kia... em... chân em tê rần rồi!"
Mộ Nhã Triết hơi hơi cong môi, trong đôi mắt có ngọn lửa mờ ám bay tán loạn, rơi vào mặt của cô, thế nên Vân Thi Thi bị ánh mắt sâu sắc của anh nhìn chăm chú đến càng ngày càng ngượng.
Người đàn ông này!
Rõ là...
Người đàn ông này đúng là quá ác liệt rồi!
Cô khó xử như vậy, đầu sỏ gây nên còn không phải là anh sao?
Mộ Nhã Triết không chút để ý mà thưởng thức sự "ngượng ngùng" của cô, không kéo cô, không ôm cô, cứ trơ mắt nhìn cô chậm chạp từ từ bước xuống xe, cánh tay dài vươn tới, kéo cô vào trong lòng.
Nhịn không được hôn lên vành tai của cô, trong lòng anh càng lúc càng vội vàng muốn cô, nhưng mà vẫn cố gắng nhẫn nại, thế cho nên giọng nói, cũng đã lộ ra một đè nén khó hiểu.
"Bé con, em chỉ có chút năng lực ấy, hả?"
"Anh..."
Vân Thi Thi càng xấu hổ giận dữ hơn, giơ tay đánh vào *** anh.
Mộ Nhã Triết cũng không thèm tránh né, mặc cho cô đánh một quyền, đối với anh mà nói, sức lực một nắm tay lực của bé con này, quả thực là bé nhỏ không đáng kể, giống như đang gãi ngứa cho anh.
Cánh tay dài của anh duỗi ra, mạnh mẽ nâng cô lên, cánh tay phải hơi dùng lực một chút, ôm cả người cô vào trong lòng mình.
So với thân hình 1m88 của anh, cô có vẻ vô cùng nhỏ xinh, cộng thêm cô cũng khá gầy, một bàn tay ôm cô, tựa như ôm một con Pu'p bê vải to lớn, cũng không thấy chút cô sức nào, ôm cô như vậy, căn bản không cần tốn nhiều sức.
Bị anh ôm vào, cảm thấy mình giống như đứa bé, trên mặt Vân Thi Thi cùng mềm mại nũng nịu, ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của anh, vô cùng đẹp trai, đồng thời, lộ ra kiêu căng tận xương.
Sức của người đàn ông này, vô cùng ghê gớm, cô khá gầy, nhưng cũng 48 kg, một cánh tay anh có thể vững vàng nâng cô lên, thật khiến người ta hoảng hốt không thôi!
Lúc Mộ Nhã Triết lấy phương thức kì lạ như vậy ôm cô vào khách sạn, mấy phục vụ trong sảnh sửng sốt, trông mong nhìn qua, vừa kinh ngạc, vừa không khỏi cảm thán lực cánh tay kinh người của người đàn ông này.
Mấy nhân viên nữ vừa hết hồn, lại vừa thấy hâm mộ.
Vân Thi Thi có lẽ không tự hiểu.
Nhưng mà người ngoài nhìn thấy, lúc Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cưng chiều kia chỉ nhìn một cái, cũng cảm thấy trái tim sắp hóa tan!
Các cô không chớp mắt nhìn một màn này, người đàn ông vô cùng đẹp trai, áo mũ chỉnh tề, cô gái nhỏ xinh yếu ớt, mặt mũi thanh tú, lộ ra vẻ đẹp cổ điển Phương Đông.
Hai người cạnh nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật là xứng đôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc