Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 784

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Cố Tinh Trạch giơ tay lên, ngậm TL, mạnh mẽ hít sâu một hơi.
Nhưng mà một ngụm này, chắc là do hút vào quá mạnh, thế cho nên bị sặc khói, Cố Tinh Trạch che mặt, phát ra một đợt ho khan khiến người ta lo lắng.
"Khụ - - khụ khụ..."
Khiến người ta lo lắng không thôi.
Trong lúc ho khan, Ng'n t anh buông lỏng, tàn thuốc rơi xuống thảm trải sàn, trong không khí nháy mắt tràn ngập mùi vị thảm bị đốt rụi.
Tần Chu nhéo nhéo mi, bật đèn đặt dưới đất lên, đi qua.
Đầu tóc ướt sũng của Cố Tinh Trạch lộ ra dưới ánh đèn.
Anh hơi ngạc nhiên nâng mắt, thấy là Tần Chu, ánh mắt hơi hơi âm u.
Tần Chu đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, hơi hờn giận quan sát anh, thì thấy cả người anh ướt sũng, nhất là tóc, giống như mới vừa đi ra từ trong bồn tắm, chỉ khoác áo tắm vào, đầu tóc ướt sũng, căn bản không lau, thậm chí lọn tóc còn đang không ngừng nhỏ nước.
Tần Chu nhìn, không khỏi đau lòng.
Người đàn ông trước mắt này, sao có thể suy sụp đến thế này.
Cố Tinh Trạch trước kia, vẫn luôn cao cao tại thượng, lạnh lùng ngạo mạn, không cho phép mạo phạm, giống như một vị hoàng đế, chưa từng lộ ra bộ mặt yếu ớt như vậy của mình.
Tần Chu không khỏi cảm thấy đau lòng, đồng thời, cũng không thể hiểu nổi.
"Tinh Trạch, sao anh biến thành thế này."
Từ khi anh ta kết thúc hợp đồng với Tinh Trạch, trở thành người đại diện của Vân Thi Thi, Cố Tinh Trạch cũng không mướn người đại diện khác.
Anh có phòng làm việc của mình, còn sự nghiệp diễn xuất, giao hết cho đoàn đội chuẩn bị.
Cố Tinh Trạch miễn cưỡng mở mắt, im miệng không nói, bắt lấy hộp TL trên bàn, rút một *** ra ngậm trong miệng, muốn đốt lên.
Tần Chu tay mắt lanh lẹ lấy TL trong miệng anh ra, cả giận nói: "Anh hút mấy điếu rồi hả? Còn lấy ra nữa?"
Anh ta nói xong, mắt liếc gạt tàn một cái.
Mẩu TL đầy tràn cả gạt tàn, người này, im lặng không nói đã hút bao nhiêu?
Tần Chu giận nói: "Không lâu nữa album mới của anh bắt đầu thu, anh không cần cổ họng của mình nữa hả?"
Cố Tinh Trạc*** nề nói: "Đưa tôi."
"Không cho hút!"
Tần Chu ra lệnh, tịch thu hộp TL.
Cố Tinh Trạch trơ mắt nhìn động tác của anh ta, cũng không mạnh mẽ phản kháng, từ từ nhắm hai mắt mặc cho người mình chìm vào trong ghế sofa, trên mặt là nỗi cô đơn khó có thể che dấu.
Tần Chu ngồi xuống đối diện anh, cũng là im lặng thật lâu.
Giống như một thế kỷ dài dằng dặc đã đi qua.
Bỗng nhiên Cố Tinh Trạch chậm rãi mở miệng.
"Yêu một người không nên yêu, làm sao bây giờ?"
Có lẽ vì ***, giọng nói của anh có phần khàn khàn, trầm thấp vỡ vụn, lộ ra vài phần bất lực và mê man.
Tần Chu chưa bao giờ thấy anh yếu ớt như vậy.
Anh ta nhép nhép miệng môi, nhìn Cố Tinh Trạch một cái thật sâu, gần như tàn nhẫn bật ra: "Vậy thì đừng yêu."
"Ừ?" Mắt Cố Tinh Trạch hạ xuống.
Tần Chu ép mình vô tình lạnh lùng nói: "Đừng nhớ, đừng nghĩ tới, đừng nhìn, đừng ôm bất kì hy vọng xa vời gì."
Cố Tinh Trạch không nói, mặt không chút thay đổi buông rơi hàng mi.
Tần Chu lại lãnh khốc nói: "Cắt đứt sạch sẽ thứ chân tình không nên có này."
"Cắt đứt sạch sẽ?"
Cố Tinh Trạch thản nhiên nói: "Nếu đơn giản như vậy, thì có gì mà không tốt."
"..."
Tần Chu không nói gì.
Cố Tinh Trạch không cam lòng nói: "Đúng là... tôi nhớ cô ấy."
"Cô ấy? Là Thi Thi sao?"
Tần Chu bất đắc dĩ nâng trán.
"Trên đời này nhiều phụ nữ như vậy anh không cần, vì sao phải là cô ấy?"
"Cảm giác!"
Một lúc lâu sau Cố Tinh Trạch bật ra hai chữ.
Tần Chu cảm thấy khó hiểu.
Tần Chu cảm thấy khó hiểu.
Anh ta thật sự không hiểu, vì sao Tinh Trạch lại si tình với Vân Thi Thi như vậy.
"Cảm giác gì?"
Tần Chu hỏi.
Tinh Trạch híp híp mắt, giống như đang cười: "Cô ấy cho tôi...cảm giác ấm áp."
"Ấm áp?"
"Ừ... nếu sống cùng với cô ấy, nhất định rất có cảm giác của gia đình."
Cố Tinh Trạch dừng một chút, lại nói: "Thứ tôi muốn, trừ cô ấy, ai cũng không thể cho tôi."
"Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh sẽ gặp người thích hợp hơn."
Tần Chu đứng dậy, đặt tay lên vai của anh, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thật ra thì, Tinh Trạch, anh xứng đáng gặp người thích hợp hơn. Từ trước tới nay, anh quá dè dặt, không muốn tiếp xúc với bên ngoài thế giới, nhốt mình trong công việc, mất cảm giác, kỳ thật... Anh hẳn là có được người càng thích hợp với anh hơn."
Cố Tinh Trạch nhíu, vẫn không nói gì.
Tần Chu thở dài một tiếng.
Lúc anh ta vào nghề không bao lâu, đã bắt đầu đi cùng Cố Tinh Trạch rồi.
Cố Tinh Trạch vào nghề mười năm.
Anh ta vào nghề mười một năm.
Mười năm này, anh ta cũng không rõ ràng, cuối cùng là anh ta giúp Cố Tinh Trạch thành công, hay là Cố Tinh Trạch giúp mình thành công.
Theo anh ấy mười năm, cảm xúc nhiều nhất với Tinh Trạch của Tần Chu, là đau lòng.
Lần đầu gặp Tinh Trạch, là ở hội nghị cấp cao của công ty.
Tinh Trạch bước vào giới diễn viên nghệ sĩ, là vì có một lần ở đầu đường nước Mĩ, được người ta nhìn trúng, mời vào công ty, bị lừa gạt, ký hợp đồng.
Nghiêm khắc mà nói, Tần Chu là người đại diện thứ hai của anh ấy.
Khi đó Tần Chu mới hai mươi tuổi, từ trợ lý bay lên thành người đại diện, coi như là mới vào nghề.
Lần đầu nhìn thấy Cố Tinh Trạch, cảm giác đầu tiên là, khí chất của người thiếu niên này thật là ngạo mạn, ngồi trước bàn, mấy lãnh đạo vây quanh anh, cợt nhả, ánh mắt như đang nhìn một cây rụng tiền.
Mà anh lại không nói một lời nào, sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt không có tình cảm.
Lúc đó, sự nghiệp diễn xuất trong nước không mạnh, khi đó thần tượng Hồng Kông và thần tượng Nhật Hàn rất nổi tiếng.
Cố Tinh Trạch giống như một mảnh ngọc thượng hạng, mặc dù chưa được gọt giũa, đã hồn nhiên thiên thành, thuộc loại người vừa nhìn một cái, cũng sẽ bị diện mạo đẹp mắt của anh ấy hấp dẫn.
Tiềm lực cực mạnh.
Nhưng mà mãi đến lúc hiểu sâu về anh, mới nhận thức được rằng, sự trong veo và lạnh lùng trên người thiếu niên này, đã thấm vào tận xương tủy.
Anh ấy là con riêng của nhà họ Cố ở thủ đô, là huyết thống của nhà họ Cố, nhưng mặt ngoài, không được nhà họ Cố thừa nhận, lúc tuổi còn rất nhỏ, đã bị lưu đày ra nước ngoài, sống một mình.
Sở dĩ nói là bị lưu đày, là vì lúc Cố Tinh Trạch ở nước ngoài, trừ phí sinh hoạt xa xỉ, cái gì cũng không có.
Không có tình thân, không có người nhà, không có bạn bè.
Mẹ anh đã rời khỏi anh từ rất sớm.
Bởi vậy, có thể nói, từ trước tới giờ Cố Tinh Trạch luôn luôn cô độc.
Cho nên, lần gặp đầu tiên đó, Tần Chu nhìn thấy trong mắt anh ấy sự hiu quạnh và u buồn, cùng tín hiệu ‘đừng tới gần tôi’.
Bình thường ây không nói nhiều, chỉ có lúc trên khán đài, mới đeo mặt nạ lên, miễn cưỡng tươi cười.
Khuôn mặt đẹp trời sinh, giọng hát cuốn hút, album đầu tiên của anh đã gây ra một cơn bão, nổi tiếng trong một đêm.
Vào nghề lâu như vậy, Cố Tinh Trạch là thần tượng chất lượng tốt đáng quý trong Làng Giải Trí, không có tin đồn không tốt nào.
Làng Giải Trí là một chảo nhuộm lớn, dù là ai bước vào tới, cũng sẽ bị ô nhiễm.
Trong vòng luẩn quẩn này, quan hệ nam nữ rất loạn.
Thường xuyên có những bữa tiệc thác loạn.
Nhưng mà đời sống riêng của Cố Tinh Trạch lại vô cùng sạch sẽ, bên người không có một người phụ nữ nào, lạnh lẽo nhạt nhẽo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc