Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 783

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Bên kia.
Mộ Dịch Thần cúp điện thoại, vẻ mặt đắc ý nói với Hữu Hữu: "Hữu Hữu, ngày mai mẹ sẽ về nhà đấy!"
Hữu Hữu ngồi ở một bên ánh mắt lộ ra sát khí nhìn cậu chằm chằm.
Tiểu Dịch Thần bị ánh mắt của cậu làm cho co đầu rụt cổ, lè lưỡi, liếm liếm môi, ái ngại nói: "Sao em lại nhìn anh như thế?"
"Anh nói xem?"
Hữu Hữu khoanh tay, lạnh lùng nhìn cậu chòng chọc: "Con sẽ chăm sóc em trai thật tốt? Mộ Dịch Thần sao anh có thể nói lời này một cách ngọt xớt như vậy nhỉ?"
"..."
Mộ Dịch Thần vô tội chớp chớp mắt, nhìn Hữu Hữu đứng trước mặt cậu, sắc mặt không thay đổi đưa đầu ngón tay ra đếm đếm: "Quần áo em giặt, cơm em nấu, buổi tối mỗi ngày đều là em kể chuyện cho anh trước khi đi ngủ, còn phụ trách luôn cả việc gọi anh dậy vào buổi sáng. Nửa đêm đói bụng... Mộ Dịch Thần, rốt cuộc là ai chăm sóc cho ai?"
Càng nói càng hùng hổ.
Mẹ không có ở nhà, cậu vừa làm cha vừa làm mẹ, ăn, mặc, ở, đi lại, cậu không có ba đầu sáu tay mà có thể nâng niu Mộ Dịch Thần trong lòng bàn tay mà chăm sóc được, kết quả là thằng nhóc vô lương tâm này lại còn quay ngoắt tranh công trước mặt mẹ, còn đảm bảo với mẹ là sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt nữa chứ.
Ai chăm sóc ai?!
Mộ Dịch Thần chột dạ, ánh mắt then nét nhìn về phía cậu, xin tha thứ nói: "Hữu Hữu, anh sai rồi, đừng giận mà!"
"Hừ."
Hữu Hữu thanh lãnh hừ một tiếng, đem đồ giặt để sang một bên, thở phì phì ngồi ở ghế salon, khoanh tay, hiển nhiên là đang rất tức giận.
Mộ Dịch Thần nịnh nọt lấy lòng, vừa định vươn tay ôm cậu, Hữu Hữu không hề khách khí đẩy ra, không thèm để ý tới Mộ Dịch Thần.
"Hừ, đi ra."
Chuyện tới nước này mới xum xoe không phải đã quá muộn rồi sao?!
"Hữu Hữu đừng nóng mà! Trông mặt thật khó coi! Em xem khuôn mặt của em bây giờ kìa, nhăn nhúm như một ông cụ non, Hữu Hữu lúc không tức giận trông mới xinh đẹp làm sao?!" Mộ Dịch Thần dỗ ngọt cậu.
Nhưng lời này nói ra lại giống như là thêm dầu vào lửa.
"Ông cụ non sao?"
Hữu Hữu lườm Tiểu Dịch Thần, khinh thường nói: "Anh mới là ông cụ non."
"Hữu Hữu, đừng giận mà, anh không nói nữa."
Hữu Hữu: "..."
Thật hết nói nổi với tên anh trai ngốc nghếch này mà.
Ngu ngốc!
Ngu ngốc!
Ngốc ૮ɦếƭ đi được!
Hữu Hữu khoanh tay, nghiêng đầu qua chỗ khác.
Đã nhiều ngày nay, cậu giống như bảo mẫu vậy, chăm tên ngu ngốc này, mệt muốn thở không ra hơi.
Ăn uống không an phận, mặc đồ không chỉn chu, nghịch ngợm gây sự, làm vỡ không biết bao nhiêu bình hoa rồi, vậy mà còn không biết xấu hổ ba hoa trước mặt mẹ.
Càng nghĩ càng giận.
Mộ Dịch Thần thấp thỏm quan sát cậu mấy lần, thấy cậu yên lặng khoanh tay co chân vắt vẻo ngồi trên salon. Bộ dạng kiêu ngạo, ưu nhã như một vị vua, khó mà có thể tiếp cận.
Mộ Dịch Thần thằm dò ngồi vào bên cạnh, vươn tay đấm Ϧóþ nhẹ đầu vai cậu.
"Hữu Hữu ngoan, Hữu Hữu nghe lời, đừng giận mà!"
Hữu Hữu không thèm để ý.
Tên ngu ngốc này, cho rằng cậu là đứa trẻ lên ba hả?
Có điều tên ngốc này xoa Ϧóþ cũng được đấy.
Hữu Hữu bỗng dưng nói: "Nhẹ tay một chút."
"À ừ."
Mộ Dịch Thần ngoan ngoãn nhận lệnh, lực đạo cánh tay cũng giảm xuống vài phần, cẩn thận đấm Ϧóþ cho cậu, miệng ngọt ngào an ủi: "Hữu Hữu cực khổ! Anh trai giúp em Ϧóþ vai nhé."
Hữu Hữu kiêu ngạo hừ mũi một cái, nhắm mắt lại, giống như đang hưởng thụ sự phục vụ của Mộ Dịch Thần.
Vừa hưởng thụ, vừa chỉ huy độ nặng nhẹ trên tay cậu.
Tiểu Dịch Thần dễ tính cười cười, dùng sức hơn một chút.
"Hữu Hữu à, dễ chịu không?"
"Ừm hừ, cũng được."
Hữu Hữu lạnh lùng đánh giá một câu, mí mắt cũng không nâng.
Tiểu Dịch Thần thất bại "Hu" một tiếng, lại tiếp tục vùi đầu ra sức mát xa.
"Ngu ngốc, nhẹ một chút!"
"..."
"Bên này, hơi mạnh một chút."
"Ừ."
"Ưm... dễ chịu."
"Ha ha."
Tiểu Dịch Thần cười rất tự hào, vẻ mặt ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
Hữu Hữu lười biếng mở mắt, lười biếng liếc cậu một cái, ra lệnh: "Mát xa xong thì mang quần áo đi phơi!"
Sắc mặt Tiểu Dịch Thần suy sụp, không cam lòng gật gật đầu, lập tức ôm chậu quần áo đi ra ban công.
Đôi mắt Hữu Hữu cong cong, cười trộm nhìn bóng lưng ủ rũ của Tiểu Dịch Thần, trên mặt hiện lên chút đắc ý.
Người này, có đôi khi vô cùng đáng yêu!
...
Tần Chu chạy tới phòng Cố Tinh Trạch khách sạn, gõ cửa.
Một lúc lâu sau cũng đã ai trả lời.
Anh ta hoài nghi nhíu mày, về phòng mình - - phòng Tần Chu ngay cách vách Cố Tinh Trạch, lần tới Milan này, anh ta sắp xếp Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch cùng một khách sạn, đồng thời, vì phòng vạn nhất, anh ta cũng giữ thẻ mở cửa dự phòng của hai người.
Về phòng tìm mở cửa dự phòng của Cố Tinh Trạch.
Dùng thẻ mở cửa, thuận lợi vào phòng, lọt vào trong tầm mắt lại là một phòng u ám.
Anh ta bật đèn, đóng cửa lại, khi đi ngang qua phòng tắm, lại nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước ào ào.
Trong lòng ta anh hoảng hốt, đẩy cửa còn chưa khóa ra, xông vào, thì thấy tiếng nước truyền đến từ trong bồn tắm.
Anh ta đi đến trước bồn tắm, trong bồn tắm lớn không có người, nhưng lại đầy nước, vòi hoa sen không khóa, liên tục chảy nước, nước trong bồn tắm lớn không ngừng tràn ra, tràn khắp sàn phòng.
Anh ta vừa vào, giầy bị ẩm ướt rất nhanh.
Xem ra, là Cố Tinh Trạch tắm rửa xong, quên khóa.
Có lẽ đêm nay anh ta không dự tiệc tối, mà trực tiếp về khách sạn.
Tần Chu nhíu mày, khóa van, nếu anh ta tới xem xét trễ một chút, không biết, nước này sẽ chảy đến khi nào, không chừng ngày mai nước sẽ ngập cả khách sạn mất.
Anh ta đi vào trong phòng ngủ, thì thấy cửa sổ sát đất trên ban công mở rộng.
Phòng ngủ là một phòng xép rất lớn, ban công là một cửa sổ sát đất, có đài ngắm cảnh ngoài trời.
Gió đêm xuyên qua cửa sổ liên tục không ngừng thổi vào, thổi bức màn bay phấp phới.
Thổi trúng sự lạnh lẽo trong phòng ngủ.
Trước cửa sổ sát đất, có một bóng dáng cô độc lẳng lặng ngồi.
Cố Tinh Trạch mặc áo tắm màu đen, lười biếng dựa vào ghế sofa, cúi đầu, trong bóng tối, thấy không rõ vẻ mặt của anh ta trong bóng mờ thâm thẳm, nhưng mà lại có thể cảm nhận được, từ trên người anh ta không ngừng phát ra khí tức nặng nề.
Hình như, có vẻ có chút mỏi mệt.
Tầm mắt Tần Chu rơi vào trên tay anh ta.
Giữa ngón tay, đang giữ một điếu thuốc lá sắp tàn.
Trên bàn thấp cạnh anh, có đặt một chiếc gạt tàn, trong gạt tàn, đầy những mẩu thuốc lá đã cháy hết.
Tần Chu ngẩn ra.
Ở trong ấn tượng của anh ta, Cố Tinh Trạch rất ít hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá, chỉ có lúc thức đêm học kịch bản, ngẫu nhiên hút mấy điếu nâng cao tinh thần.
Nhưng mà rất ít khi, hút nhiều như vậy.
Tần Chu hoảng sợ một phen.
Cố Tinh Trạch giống như đang thất thần, cũng không có nhận thấy sự tồn tại của anh.
Tần Chu vừa muốn mở miệng gọi anh ta, đã thấy anh ta giơ tay lên, ngậm thuốc lá, mạnh mẽ hít sâu một hơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc