Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 778

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Tôi cùng ai bước thảm đỏ, còn cần lý do sao?” Mộ Nhã Triết hỏi lại anh ta.
Phóng viên kia không còn lời nào để nói.
Thái độ ngạo mạn như vậy, có phong cách cá nhân rõ ràng.
Mộ Nhã Triết luôn luôn ngạo mạn tùy tính.
Vì thế phóng viên kia lại hỏi Vân Thi Thi: “Thi Thi, lần này cùng tổng giám đốc Mộ bước lên thảm đỏ, có khẩn trương hay không?”
Vân Thi Thi mỉm cười nói: “Làm sao có thể…”
Cô còn chưa dứt lời, phóng viên lấy tốc độ nhanh nhất hỏi tiếp: “Vì sao lại có trạng thái tốt như vậy?”
Vân Thi Thi bật cười bổ sung: “Làm sao có thể không khẩn trương được.”
Phóng viên im lặng: “…”
Truyền thông truyền đến tiếng cười hữu nghị.
Vân Thi Thi cười khẽ nói: “Tôi quá khẩn trương, cho nên nói chuyện đều chảy mồ hôi rồi!”
Đối với ứng phó phương tiện truyền thông, Vân Thi Thi thuận buồm xuôi gió, đã hiểu được thế nào là vận dụng ngôn ngữ xảo diệu đáp lại những vấn đề khó có thể nói đúng trọng tâm.
Phản ứng khéo léo, làm cho nhóm người truyền thông nản lòng cười.
“Ha ha ha - -”
“Thi Thi đúng là quá đáng yêu rồi!”
Vì vậy bọn họ không làm khó dễ cô nữa, hỏi mấy vấn đề hữu nghị, liền kết thúc phỏng vấn.
Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi đi vào hội trường, Tần Chu nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất tại cuối thảm đỏ, lúc này mới thở nhẹ một tiếng.
Anh ta cũng đi vào hội trường.
Hàn Ngữ Yên thấy thời gian đều đã không sai biệt lắm, nghĩ thầm, lần này cô ta có thể thu hoạch được rồi nhỉ?
Vì thế đẩy cửa xe ra, cô ta điều chỉnh tư thái cao ngạo, nâng váy đi xuống.
Ngay từ đầu cô ta cho rằng Vân Thi Thi cố ý muốn chèn ép, lúc này mới ý thức đến, hóa ra là vì mượn tên tuổi của Mộ Nhã Triết, lúc này mới có thể kéo dài mặt lên sân khấu.
Nhưng mà như vậy cũng được.
Ít nhất cô ta mới là người chân chính chèn ép.
Nghĩ đến đây, nét mặt Hàn Ngữ Yên biểu lộ tươi cười đắc ý, nhấc làn váy, phong thái lay động đi về phía thảm đỏ.
Nhưng mà vừa mới đi đến trước thảm đỏ, cô ta liếc mắt một cái liền thấy người trong hội trường bắt đầu vội vàng thu thảm đỏ rồi.
Khóe miệng Hàn Ngữ Yên giật giật một phen, vẫn duy trì mỉm cười ưu nhã như trước, ánh mắt liếc nhìn trợ lý bên cạnh.
Trợ lý đó lập tức chạy lên trước, thuần thục dùng tiếng anh nói: “Đợi một chút, còn có một nghệ sĩ chưa đi thảm đỏ!”
“Cái gì?”
“Nghệ sĩ nhà chúng tôi, Hàn Ngữ Yên còn chưa đi thảm đỏ, thu muộn một chút!”
“Đã đến giờ rồi!”
Người nọ không khách khí hừ một tiếng, cũng không để ý đến cô ta, tiếp tục động tác trên tay.
Mỉm cười trên mặt Hàn Ngữ Yên rốt cuộc không duy trì được, hoa dung thất sắc.
Cô ta bước nhanh đến, từ trên cao nhìn xuống nói: “Bây giờ là lúc nào mà đã bắt đầu thu thảm đỏ rồi hả? Hơi quá đáng, tôi còn chưa đi mà!”
Trợ lý phiên dịch giúp cô ta.
Người nọ liếc nhìn cô ta một cái, mặt không chút thay đổi nói: “Chúng tôi cũng phụng mệnh làm việc, một đôi cuối cùng đã đi thảm đỏ xong, huống hồ đã đến giờ, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”
“Bảo người phụ trách của các anh đến đây, tôi nói với anh ta!” Hàn Ngữ Yên lạnh lùng nói.
Người nọ dùng tiếng Ý nói thầm một câu, lập tức nói vào trong tai nghe, gọi người phụ trách.
Người phụ trách vội vã chạy đến, vừa thấy Hàn Ngữ Yên, trên mặt lập tức lạnh xuống.
“Tình huống gì thế này?”
Hàn Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn chỉ mấy người thu thảm đỏ, tức giận nói: “Bọn họ làm việc như thế nào vậy, tôi còn chưa đi thảm đỏ, bây giờ thu thảm đỏ, hơi quá đáng đó! Phiền anh cho lời giải thích.”
Ngữ khí của cô ta ngạo mạn khinh người, kiêu căng vô cùng.
Người phụ trách nhíu mày lại.
Ngoài dự liệu ngữ khí của người phụ trách đó cũng rất lạnh lùng: “Đã đến giờ, cho nên bắt đầu thu thảm đỏ, bọn họ làm như vậy là đúng.”
Hàn Ngữ Yên nghe vậy, suýt chút nữa tức giận nổi trận lôi đình, cô ta cố gắng ổn định cảm xúc, gượng ép mình nở nụ cười, ra vẻ bình tĩnh nói, “Tôi còn chưa đi đó.”
Năm chữ ngắn ngủi, nhưng mà vừa mỉm cười vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
Người phụ trách lại lạnh lùng hỏi lại: “Chuyện này đâu có liên quan đến tôi?”
Hàn Ngữ Yên chợt ngẩn ra.
“Lúc trước để cô đi, cô không đi, bây giờ đã đến giờ, cô lại đi, cũng không có cơ hội rồi! Đợi lần sau đi!”
Người phụ trách khẽ nói một câu, ý ở ngoài lời, muốn Hàn Ngữ Yên dọn dẹp một chút cút đi, lần sau trở lại đi thảm đỏ.
Vẻ mặt Hàn Ngữ Yên biến hóa liên tục, hết trắng lại xanh, biểu cảm vô cùng phong phú.
Cô ta đột nhiên mất đi phong độ, không hiểu chuyện nói: “Không được! Anh không thể làm như vậy, bày thảm đỏ một lần nữa cho tôi, để tôi đi thảm đỏ.”
“Đùa giỡn cũng cần phải có giới hạn, cô cho rằng cô là ai, chỉ là một nghệ sĩ mà thôi, chẳng lẽ còn muốn mọi người đợi cô thật sao!”
Người phụ trách không khách khí liếc mắt nhìn cô ta: “Thật xin lỗi, tiệc tối bắt đầu rồi, lúc trước để cô đi thảm đỏ, cô không muốn đi! Cô vì vị trí, vậy mà vọng tưởng đi sau tổng giám đốc Mộ trục lợi, ha ha!”
Anh ta cười lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục bảo người thu thảm đỏ.
Hàn Ngữ Yên nắm chặt tay, đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm bọn họ, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, rất nhiều ấm ức, lại cái gì cũng không làm được.
Trơ mắt nhìn bọn họ cất thảm đỏ đi, phóng viên truyền thông cũng tiến vào hội trường, lập tức có nhóm người canh gác, lần này cô ta ngay cả hội trường cũng vào không được rồi.
Hàn Ngữ Yên nghĩ đến cô ta mong đợi bữa tiệc trước mắt lâu như vậy, lại bị chắn ở ngoài cửa, lẻ loi đứng trong gió rét, nước mắt liên tiếp rơi xuống! Đầy bụng ấm ức!
Nghĩ đến Vân Thi Thi phong quang vô hạn đi lên thảm đỏ, mà cô ta, tư cách bước lên thảm đỏ cũng không có.
Chỉ nghĩ đến đây, cô ta lại cảm thấy chua xót, ánh mắt đỏ một vòng, cho dù nhẫn nhịn thế nào, lại không ngăn được nước mắt trào ra mãnh liệt.
Trợ lý ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ, thay cô ta bênh vực kẻ yếu: “Thái độ gì thế này! Đúng thật là! Ngữ Yên nhà chúng tôi còn chưa đi thảm đó mà đã thu thảm đỏ rồi, đúng là không biết tôn trọng người khác!”
Cô ta chưa dứt lời, vừa nói Hàn Ngữ Yên lại càng cảm thấy bụng đầy ấm ức không có chỗ phát tiết ra, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn.
Cô ta nhịn không được sẵng giọng: “Cô câm miệng lại!”
Nói xong hầm hừ trở về xe, mới vừa đóng cửa xe, Hàn Ngữ Yên lại khóc lóc thảm thiết.
Không có nói gì, so với việc không được tham gia tuần lễ thời trang, chuyện bị vứt bỏ ở ngoài cửa càng thê lương hơn!
Vừa thê lương vừa đồng thời cảm nhận được mất mặt.
Cũng không biết một màn mất mặt vừa rồi có bị phóng viên trong nước chụp lại được hay không.
Nghĩ đến nếu phóng viên trong nước biết được cô ta muốn tính kế trong buổi tiệc, kết quả là tiền mất tật mang, tiệc tối cũng không tham gia được, còn không biết bị viết thành thế nào!
Hàn Ngữ Yên càng nghĩ càng ấm ức, che mặt khóc lớn.

Trong hội trường, nhân vật nổi tiếng tụ tập, ánh sáng rực rỡ.
Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi, lấy ly có chân dài, nhân viên tạp vụ rót rượu đỏ cho bọn họ.
Anh xoay người, nâng ly có chân dài lên, ra hiệu với cô.
Vân Thi Thi liếc mắt một cái, ngại ngùng cười, ngập ngừng nói: “Em không thể uống rượu được, sẽ say mất.”
“Sợ cái gì, có anh đây.”
Mộ Nhã Triết đột nhiên nói thầm vào tai cô: “Hơn nữa anh thích bộ dạng em uống say.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc