Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 774

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi hơi vùng vẫy, thế nhưng chỉ một giây sau, cả hai tay cô đã bị anh giữ chặt, trong lúc cô còn kháng cự, anh đã đi vào bên trong cô từ phía sau.
Không có quá trình chuẩn bị, ra vào có phần khó khăn, thế nhưng với kỹ xảo của anh, thân thể của cô dần không còn căng chặt nữa.
Anh đè lên người cô, hô mưa gọi gió một hồi lâu, đến lúc cả người cô đã xụi lơ, anh mới phát tiết toàn bộ ở trong người cô.
Đợi đến khi xong xuôi, Vân Thi Thi chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn đến mức không đứng lên nổi.
Vân Thi Thi khẽ cắn môi, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, chỉ có thể để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Mộ Nhã Triết ôm cô đến ghế sô pha, cẩn thận giúp cô lau sạch người.
Trong phòng thay quần áo có một bồn nước, anh cố ý dùng khăn thấp nước nóng lau cho cô.
Vân Thi Thi chỉ nghĩ tới chuyện vừa rồi anh không dùng biện pháp an toàn, lập tức ngồi dậy nhìn anh chằm chằm.
"Này, vừa rồi anh..."
Mộ Nhã Triết dù bận vẫn ung dung nhướng mày, có chút khó hiểu nhìn cô: "Hử?"
"Anh mang... mang cái kia không?" Khuôn mặt Vân Thi Thi đỏ bừng, hỏi.
"Không có."
Giọng điệu của Mộ Nhã Triết hết sức đúng lý hợp tình.
Vân Thi Thi thẹn quá thành giận: "Không có? Tại sao anh không dùng biện pháp an toàn?"
Nói xong, cô bắt đầu giơ ngón tay ra đếm: "Kỳ sinh lý lần trước của em là... Kỳ an toàn hẳn là..."
Tính toán một hồi lâu, cô đưa tay ra vỗ gáy, rầu rĩ nói: "Hôm nay không phải kỳ an toàn của em."
Trên mặt Mộ Nhã Triết lộ ra biểu cảm thấy ૮ɦếƭ không sờn: "Thôi!"
Mộ Nhã Triết vừa nói xong, cô thật sự suy xét: "Chờ lát nữa mua thuốc uống."
Anh nổi giận: ""Không được!"
"Tại sao lại không được?"
"Uống thuốc không tốt cho cơ thể."
Vân Thi Thi lập tức phản bác lại: "Này, tại sao anh không chịu nói lý thế hả, nếu không phải là anh không dùng biện pháp an toàn thì em cần phải uống *** sao? Nếu như không uống sẽ rất nguy hiểm! Không nay không phải kỳ an toàn của em..."
"Sợ cái gì?" Mộ Nhã Triết nhíu mi, không hiểu tại sao cô lại phải buồn bực chuyện này: "Đâu phải là anh không chịu trách nhiệm."
Vân Thi Thi giật mình, lại nghe anh nói: "Nếu như mang thai thì em ở nhà yên tâm dưỡng thai."
Anh nằm mơ cũng muốn cùng cô sinh thêm một đứa bé nữa.
Tốt nhất là sinh một cô công chúa nhỏ.
Anh thật sự rất hy vọng cô sẽ sinh cho anh một đứa con gái, anh rất thích con gái, nếu như cô sinh con gái thì anh chắc chắn sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều tận trời.
Vân Thi Thi sửng sốt một lúc lâu, kiên quyết nói: "Em không."
"Em không?" Mộ Nhã Triết nguy hiểm híp híp mắt, sắc mặt có chút vẻ giận dữ.
"Dựa vào cái gì mà phải sinh con cho anh? A... Anh cho rằng con chỉ cần anh muốn sinh là sinh sao? Sao không hỏi ý kiến em? Em không muốn sinh!" Vân Thi Thi không vui nói.
Mộ Nhã Triết bắt lấy chân cô: "Em không muốn sao?"
Người phụ nữ này không muốn sinh con?
"Đúng vậy, em không muốn."
"Tại sao?"
"Không tại sao cả!"
Vân Thi Thi yên lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Hiện tại sự nghiệp của em đang đi lên, em muốn xây dựng sự nghiệp trước, những chuyện khác tạm thời gạt sang một bên, để sau hẵng nói."
"Không được!" Giọng của Mộ Nhã Triết không vui: "Cái mà em gọi là sự nghiệp, chẳng lẽ là đóng phim sao? Hay là giống như hôm nay, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, bị một đám phóng viên nhà báo liên tục bám theo?"
Nếu sự nghiệp trong miệng cô chính là như thế này thì anh không đồng ý.
Anh không thích cô như vậy.
Lúc đầu, anh không tán thành công việc của cô.
Không phải anh có thành kiến đối với những người có xuất thân từ làng giải trí, anh chỉ cho rằng, nuôi dưỡng và chăm sóc người phụ nữ của mình chính là nghĩa vụ và bổn phận của người đàn ông.
Trong tay anh có tiền có thế, nói không hề quá, cho dù có muốn nuôi một nghìn Vân Thi Thi, thậm chí một vạn Vân Thi Thi cũng không phải là vấn đề.
Anh cho rằng cô không cần làm việc.
Nhưng lúc trước cô đã nói với anh, nếu như anh nuôi cô, cô sẽ có cảm giác như mình là con chim hoàng yến bị nhốt trong ***g, không có tự do.
Cô muốn đi làm, muốn độc lập về kinh tế, ít nhất có thể kiếm đủ tiền để tự nuôi mình.
Anh tôn trọng cô, cho nên cũng yên lặng mở đường cho cô.
Nhưng mà nếu chỉ vì để cô được làm việc mà phải hy sinh đến bước này.
...
Anh chỉ hy vọng, toàn bộ vẻ đẹp của cô chỉ có một mình anh được hưởng thủ, không cho phép bất kỳ người nào khác mơ tưởng đến cô.
Vân Thi Thi nhíu mày, có chút bức xúc đối với việc anh đánh giá công việc của cô như vậy.
Đối với cô mà nói, bước chân vào làng giải trí hoàn toàn chỉ là tình cờ, lúc học đại học cô học ngành truyền thông, mong muốn của cô là trở thành một diễn viên ưu tú.
Cô thích biểu diễn, nhưng không thích những hào quang náo nhiệt trong giới giải trí, thứ cô thích là nghệ thuật.
Cô thích khiêu chiến những vai diễn khó nhằn.
Mỗi lần màn biểu diễn của cô thành công, từ trong đáy lòng cô sẽ có cảm giác thành tựu.
Đối với chuyện con cái, Vân Thi Thi không nghĩ như Mộ Nhã Triết.
Bọn họ còn chưa chính thức kết hôn, nói chuyện sinh con lúc này có phải là còn hơi sớm không?
Hơn nữa, cô bây giờ đã có hai đứa con trai đáng yêu là Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, cô không dám mạo hiểm, nếu như có một đứa bé nữa, Hữu Hữu có bài xích không?
Tiểu Dịch Thần có bài xích không?
Đến lúc đó, nếu như Hữu Hữu không muốn tiếp nhận một sinh mệnh mới, cô phải làm thế nào?
Đừng nói là hai đứa nhóc kia, ngay cả cô cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Vì thế, Vân Thi Thi ôm lấy mặt anh, làm nũng nói: "Hiện tại khoan hẵng nói đến vấn đề này, được không? Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa trên danh nghĩa em cũng không phải vợ của anh, dựa vào cái gì mà sinh con cho anh?"
Mộ Nhã Triết giật mình, lập tức ôm chặt lấy eo cô, giải thích: "Em chính là vợ của Mộ Nhã Triết anh! Chuyện này không có gì cần phải suy xét cả!"
"Anh muốn cưới em, chưa chắc em đã đồng ý đâu!" Vân Thi Thi hừ lạnh một tiếng, lời nói rất kiêu ngạo.
Mộ Nhã Triết nheo mắt: "Thế nào? Không muốn làm vợ anh sao?"
Vân Thi Thi sờ cằm, lập tức tao nhã cười: "Phải xem thành ý của anh!"
Lời vừa dứt, cô đẩy anh ra, đứng dậy, nâng váy xoay người, đi đến trước gương.
Bộ lễ phục này thiết kế cách tân, làn váy được may từ lụa mỏng, vạt váy rơi xuống đất thướt tha, vô cùng mỹ lệ.
Cô nhìn vào trong gương, chỉnh sửa lại một chút, dáng vẻ tự tin kiêu ngạo.
Vân Thi Thi như lúc này tuyệt đối là đẹp nhất.
Thật ra, vẫn còn một chuyện cô không nói rõ với anh.
Sở dĩ cô luôn một lòng muốn trở thành một diễn viên ưu tú còn có một nguyên nhân khác...
Bởi vì anh là một người đàn ông quá xuất sắc.
Trước khi trở thành vợ anh, cô muốn cô trở nên ưu tú hơn, có thể xứng đôi với anh.
Vân Thi Thi đứng trước gương, nâng cao cằm, khóe môi vẽ ra một đường cong diễm lệ.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Mộ Nhã Triết.
"Đêm nay em hãy cùng anh bước lên thảm đỏ."
"Hử?" Vân Thi Thi phản ứng kịp, xoay mạnh người, có chút kinh ngạc nhìn anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc