Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 766

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết vừa dứt lời, cô liền giơ dao nĩa lên, trên bàn giống như một trận gió cuốn mây trôi.
...
Mộ Nhã Triết nâng má, thấy thế liền trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc vô cùng, môi mỏng khẽ nhếch lên còn quên khép lại.
Vân Thi Thi không thèm để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của anh.
Trước mắt, cô chỉ lo lấp đầy bụng, dao nĩa giơ lên, xử xong một miếng bò hầm, lại thử một miếng mì Ý, miếng ăn vào miệng khiến cô thở dài một hơi đầy thỏa mãn, tiện thể còn làm thêm một miếng salad.
Cô rất đói, chính vì thế cũng chẳng buồn thưởng thức như thế nào, chỉ một lòng một dạ lấp đầy cái bụng, những thứ khác không thuộc phạm vi cô quan tâm.
Mộ Nhã Triết trợn mắt há hốc mồm, hai đầu lông mày nhướng cao, hai bên thái dương giật giật.
Dưới ánh mắt chăm chú sáng quắc của anh, Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình cứng nhắc trên mặt anh, lúc này mới giật mình, nhéo nhéo mi tâm, mơ hồ không rõ hỏi: "Làm sao vậy?"
Mộ Nhã Triết thu hồi ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn khiếp sợ, im lặng trong giây lát mới nói: "Thứ cho anh nói thẳng...Người phụ nữ ngốc nghếch, tướng ăn của em khiến anh nghĩ đến một cụm từ."
"Từ nào?"
Vân Thi Thi nhét đầy mỹ thực vào trong miệng, bởi vậy khi nói chuyện, khó tránh khỏi có chút ậm ừ không rõ.
Mộ Nhã Triết lại liếc mắt cô đánh giá thêm lần nữa, sau đó không chút nể mặt nói ra một cụm từ - -
"Dân chạy nạn."
"..."
Sắc mặt Vân Thi Thi lập tức suy sụp: "Này, không cho anh nói em như vậy?"
Mộ Nhã Triết lại chỉ chỉ mặt bàn, cực kỳ thành khẩn nói: "Đây là sự thật."
Vân Thi Thi vô tội kháng nghị: "Em thật sự rất đói! Cho nên cũng chẳng quan tâm những thứ khác."
Mộ Nhã Triết hết chỗ nói rồi, đôi mắt hẹp dài khó giấu nổi ý cười bất đắc dĩ.
"Tốt xấu gì cũng phải chú ý tướng ăn của chính mình đi. Muốn từ bỏ hình ảnh thần tượng của mình?"
Vân Thi Thi lại bĩu môi, ngược lại vặn hỏi anh: "Ở trước mặt anh còn chú ý hình tượng làm gì?"
"Ách."
"Dù sao, ở trước mặt anh, cũng không cần bận tâm che giấu cái gì đi?" Cô hờn dỗi một câu, anh nghe thấy liền có chút ngẩn ngơ rồi.
Mộ Nhã Triết ngây người thật lâu, chỉ vì một câu nói của cô mà thật lâu vẫn chưa tỉnh lại.
- - Ở trước mặt anh, em còn bận tâm che giấu cái gì?
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên cười, người phụ nữ này lúc thì chọc người ta giận sôi máu, lúc lại đáng yêu đến thế.
Khiến người ta phải yêu thương.
Lời này của cô thật dễ nghe.
Anh thích cô ở trước mặt anh tùy ý làm nũng, không che giấu bất cứ điều gì.
Bộ dáng đích thực thuộc về cô, mà không phải là diễn.
Đây mới chân thực là cô, không giống trên màn ảnh, từng giây từng phút phải duy trì dáng vẻ hoàn mỹ cao quý, tao nhã như một vị công chua, ở trước mặt anh, cô có thể là chính mình.
Anh yêu ૮ɦếƭ cái dáng vẻ này của cô.
Anh mắt anh rơi vào trên cơ thể cô, cô ăn một miếng thịt bò, quần áo dính dầu mỡ dính ra cả bên ngoài cái miệng nhỏ nhắn non mềm kia, nhìn cô ăn ngon như thế, chỉ nhìn cô thôi cũng đã cảm thấy đây chắc chắn là mỹ vị.
Sắc đẹp thay cơm cũng chính là để nói bộ dáng này của cô.
Dù là anh cũng không kìm được mà nổi lên ít ý muốn thèm ăn.
Vì thế anh nhìn cô ăn, anh cũng thấy có chút đói bụng.
Chờ cho đến khi Vân Thi Thi ăn xong, một bàn mỹ vị đều bị cô càn quét nhét vào bụng.
Mộ Nhã Triết kinh ngạc không ngậm được miệng.
Cô có thể ăn nhiều như vậy?
Anh cũng không tính là ăn nhiều, nhưng theo sức ăn bình thường, chỉ sợ là cũng không thể ăn hết được.
Xem ra, vật nhỏ này thật sự rất đói bụng.
Bàn tay *** cái bụng tròn vo, Vân Thi Thi lúc này mới thoả mãn thở dài một tiếng."No rồi!"
Thật sự là một con mèo tham ăn!
Buổi tối, Vân Thi Thi gối đầu lên cánh tay anh, thiu thiu buồn ngủ.
Anh lại không hết hứng thú, bàn tay to nhẹ nhàng sờ lên cái bụng phình lên vì no của cô, thỉnh thoảng khảy khảy một cái.
Có vẻ như co giãn rất tốt.
Không tệ, sờ lên rất có cảm giác.
Ăn uống no nê, đương nhiên là một chuyện tốt của đời người.
Dĩ nhiên, kết cục của việc tham ăn chẳng phải là tốt đẹp gì! Ngày hôm sau, Vân Thi Thi được Tần Chu đưa đến buổi trình diễn đặc biệt của Louis Vuitton, lúc thử lễ phục lại đau lòng phát hiện ra khóa kéo chỉ mới kéo được đến eo thì đã bị mắc kẹt.
Stylist còn có chút hoài nghi, hôm qua lúc cô ấy trang điểm cho Vân Thi Thi, bộ lễ phục phong cách thủy mặc mà Vân Thi Thi mặc hình như có phần eo còn bó chặt hơn cả bộ lễ phục này cơ mà!
Tại sao mới chỉ qua một buổi tối mà mặc bộ lễ phục này lại có thể bị kẹt ở eo???
Thật là không khoa học!
Rõ ràng vòng eo của Thi Thi rất thon gọn.
Cô cố gắng lần nữa, ra sức kéo khóa kéo lên trên.
Nhưng cho dù cố như thế nào thì khóa kéo cũng không nhúc nhích.
Lúc này ngay cả mấy stylist cũng không dám làm liều, đây là bộ lễ phục cực kỳ đắt tiền, nếu lỡ như dùng sức quá mạnh mà gây ra sơ suất gì, làm hỏng bộ lễ phục có giá trị lên đến bảy con số này thì bọn họ làm sao đền nổi!
Vân Thi Thi đứng trước gương, chỉ nghe stylist nhỏ giọng lầm bầm một câu: "... Kéo không lên được nữa!"
"Không kéo lên được nữa thật sao?"
Vân Thi Thi nhíu mày, lúc nhận ra khóa kéo thật sự bị mắc kẹt ở eo thì vô cùng chán nản.
Tần Chu đứng ở bên ngoài phòng thử quần áo nghe được, căng thẳng hỏi thăm: "Làm sao thế? Cái gì bị mắc kẹt?"
Trên mặt Vân Thi Thi càng có vẻ lúng túng.
Á... Chẳng lẽ là vì hôm qua cô ăn tối nhiều quá sao?
Không phải chứ?
Từ bữa tối hôm qua đến giờ cũng đã hơn mười tiếng đồng hồ rồi, thức ăn cũng nên bị tiêu hóa hết rồi chứ?
Tại sao khóa kéo của lễ phục lại bị mắc kẹt ở eo?
Giọng điệu đầy mùi thuốc S***g của Tần Chu vọng vào từ bên ngoài: "Thi Thi..."
Chỉ là gọi tên cô, nhưng sự tức giận không che giấu được.
Vân Thi Thi cười gượng một tiếng: "Ha ha! Tổng giám đốc Tần... Nếu có chuyện gì thì anh cứ nói..."
"Anh nhớ rất rõ, với số đo của em thì hoàn toàn có thể mặc vừa bộ lễ phục này."
"..."
Vân Thi Thi chột dạ không thốt nên lời.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Vân Thi Thi căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
"Chẳng lẽ... Tối qua em ăn vụng cái gì hả?"
Lúc này, vẻ mặt Tần Chu đáng sợ như quỷ Atula*, nhìn cô cứ như hổ rình mồi.
* Quỷ Atula: theo quan điểm Phật giáo, Atula là một loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần và thường tranh đấu với trời Đế Thích không ngừng.
Vân Thi Thi do dự hồi lâu mới rầu rĩ lầm bầm: "Ừm... Ăn một chút."
"Ăn một chút?"
Tần Chu đương nhiên nghi ngờ lời cô nói.
Vân Thi Thi sửa lại: "So với "một chút" thì nhiều hơn một chút."
"Thế rốt cuộc là đã ăn bao nhiêu?" Tần Chu giống như muốn phát hỏa, nghiêm khắc hỏi.
Vân Thi Thi sợ tới mức vội vàng khai sạch: "Em ăn bò bít-tết, salad, mì Ý, bánh su kem,..."
Mặt Tần Chu cứng ngắc: "..."
Vân Thi Thi nói hết một lượt, sau đó mới cảm thấy cả căn phòng lớn như vậy đều im thin thít cả rồi!
"Sao em không ăn nhiều hơn một chút cho no ૮ɦếƭ luôn?"
Vân Thi Thi mím môi, im lặng giả ૮ɦếƭ.
Tần Chu độc mồm độc miệng: "Giờ thì biết giả câm giả điếc rồi hả? Lúc ăn hẳn là miệng rất lớn nhỉ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc