Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 765

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Nhã Triết đánh giá một chút đôi mắt hơi thâm của cô, lại thấy cô không ngừng **** môi, tiếng bụng sôi không ngừng truyền vào tai anh.
"Ùng ục - - "
Lúc này bụng cô không ngừng biểu tình, một tiếng lại một tiếng, giống như tiếng kêu rên cầu xin tha thứ.
Lại phối hợp với sắc mặt xoắn xuýt nhăn nhó của Vân thi Thi, Mộ Nhã Triết không hiểu sao lại muốn cười.
"Phốc.. ha ha" - -
Anh lập tức bật cười.
Vân Thi Thi tức giận trợn mắt nhìn anh: "Anh còn cười?"
"Không có gì! Cười em thật ngốc."
Mộ Nhã Triết sủng nịch Pu'ng mi tâm cô: "Người phụ nữ ngốc nghếch, đói bụng còn không biết tìm cái gì ăn sao?”
"Em cũng rất muốn ăn nha." Vân Thi Thi cực kỳ ủy khuất lẩm bẩm một câu, oán thầm trong lòng giống như một oán phụ chốn khuê phòng cổ đại.
Mộ Nhã Triết càng cảm thấy vui vẻ, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô lên, nhẹ nhàng *** chà đạp: "Muốn ăn sao lại không ăn?"
"Tần Chu không cho em ăn."
Vân Thi Thi vừa tức lại vừa oan ức, trong lúc hờn giạn liền mang "đồng chí Cách mạng " ra bán đứng.
Mộ Nhã Triết nghe vậy vô cùng tức giận: "Không cho em ăn? Sao lại không cho em ăn?"
"Bởi vì, anh ta sợ em ăn, bụng sẽ to ra, đến tiệc tối ngày mai sẽ không thể mặc được lễ phục." Vân Thi Thi thẳng thắn nói.
Tần Chu cũng là vì cô mà dụng tâm suy nghĩ.
Sự thực chứng minh, hôm nay lúc thử lễ phục, xác thực là rất nguy hiểm, Phẩm Bài Phương đưa lễ phục tới, nếu bụng cô to thêm một chút nữa thôi, rất có thể sẽ không mặc được bộ lễ phục kia.
Nhưng, bộ lễ phục Cung Kiệt đưa tới lại lớn hơn một size.
Thật là.
Cung kiệt cũng chỉ cần mắt nhìn là có thể đoán được size lớn nhỏ.
Huống hồ mấy ngày nay dưới sự "dạy dỗ" của Tần Chu, cô đã gầy đi một vòng.
Mộ Nhã Triết nghe thấy không khỏi có chút tức giận.
Tần Chu này đang làm cái gì!?
Khó trách mới vừa rồi anh thấy, lúc nắm eo cô thấy nhỏ đi rồi!
Gầy hẳn một vòng, thậm chí anh nghi ngờ, nếu anh dùng thêm chút lực, thắt lưng của cô có thể bị anh bẻ gẫy!
"Không cho phép bỏ đói chính mình, có nghe thấy không?"
Mộ Nhã Triết có chút tức giận nắn P0'p khuôn mặt cô: "Người ta không cho em ăn thì em không ăn à?"
"..."
"Ở trước mặt người khác thì ngoan thế sao? Nói cái gì, làm cái đó?"
Vân Thi Thi, "..."
"Thật ngốc!"
Mộ Nhã Triết dừng một chút, vươn ra bàn tay to, tại **** của cô vỗ một cái: "Đứng dậy, ăn chút gì đi!"
Dứt lời, anh liền cầm lấy áo tắm bị vứt dưới đất, thoáng duỗi thẳng cánh tay, ôm cô vào trong lòng, một tay ôm, một tay cầm áo tắm, mà bắt đầu mặc cho cô.
Anh còn chưa từng mặc quần áo cho ai, bởi vậy, động tác khó tránh khỏi có chút vụng về, Vân Thi Thi lập tức xấu hổ đỏ mặt!
Người đàn ông giúp cô mặc quần áo thật sự là cái vị Mộ Nhã Triết bá đạo kia sao?
Vân Thi Thi mấp máy môi, tổng cảm giác ở trong mắt anh, cho tới bây giờ vẫn luôn đối xử với cô giống như một đứa bé.
Cô ngẩng mặt, trông thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn đến có chút ngẩn người.
Khuôn mặt như điêu khắc của anh, cho dù có nhìn từ góc độ nào cũng đẹp không góc ૮ɦếƭ, tinh xảo hoàn mỹ.
Người đàn ông này thực sự là con cưng của trời, rất khó có thể khiến cô tin được, người đàn ông hoàn mỹ trước mắt lại chính là người cô sẽ nắm tay cả đời... Sao?
Người đàn ông của cô...
Năm chữ này đủ khiến cô tim đập thình thịch, mặt nóng phừng phừng.
Cô không dám tin...
Người đàn ông này trừ bá đạo chuyên chế thì không có một chút khuyết điểm.
Người đàn ông này trừ bá đạo chuyên chế thì không có một chút khuyết điểm.
Mặc dù có bá đạo một chút, nhưng đôi khi lại rất đáng yêu.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên chuyển mắt qua, liếc cô một cái.
Vân Thi Thi chột dạ, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh, giãy giụa muốn cầm lấy áo tắm trong tay anh rồi đứng dậy: "Tự em làm! Em có thể mặc không cần anh..."
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, vỗ tay cô.
Vân Thi Thi ăn đau cũng hừ một tiếng, ủy khuất xoa xoa mu bàn tay hơi hồng do bị anh vỗ vào, tức giận trợn mắt nhìn anh.
Người đàn ông này dùng lực thật mạnh.
Khẽ vỗ thôi mà cũng khiến tay cô ửng hồng.
"Em tự mặc được!"
Cô không phục lại lần thứ hai vươn tay ra, anh vẫn không cho phép, như lần trước vỗ tay cô.
"Anh mặc cho em."
Không phải câu hỏi mà là câu mệnh lệnh.
Anh tựa hồ như rất hưởng thụ cảm giác thay cô mặc quần áo, thấy Vân Thi Thi còn muốn nói gì, mi tâm anh nhăn lại, không nói một câu nhưng cả người lại toát ra khí thế không giận mà uy.
Vân Thi Thi khẽ cắn môi, nhịn không được lần thứ hai trợn mắt trừng anh.
Cái trừng này vốn dĩ thể hiện cô rất tức giận, nhưng dưới ánh mắt của anh lại thấy quá mê người, vì thế, anh đột nhiên cúi đầu, hung hăng gặm cắn môi cô, hôn sâu, hơi thở vô cùng mạnh mẽ, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Dưới ánh mắt uy hiếp của anh, Vân Thi Thi chỉ có thể ủy khuất, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Vừa mặc áo tắm cho cô vừa phục vụ cô, còn không quên nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
Vân Thi Thi giận mà không dám nói gì, mặc cho anh cần anh cứ lấy, huống hồ, hiện giờ cô cũng không còn sức chống cự lại anh nữa.
Anh mặc áo tắm cho cô xong, lại vỗ vỗ cái ௱o^ЛƓ của cô.
"Muốn ăn gì?"
"Ừ?"
Tinh thần Vân Thi Thi đã sớm bay xa, thấy anh hỏi mới khôi phục lại suy nghĩ, cô trầm ngân giây lát mới nói: "Em... Cái gì cũng muốn ăn, có được không?"
Mộ Nhã Triết: "..."
Quỷ tham ăn!
Mộ Nhã Triết đi đến phòng khách, gọi một vài món ăn tinh xảo.
Rất nhanh, phục vụ liền nhấn chuông cửa, lục tục mang món ăn vào.
Lúc Vân Thi Thi đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thoáng qua phòng ăn thì thấy, trên bàn ăn đặt hai giá nến tinh tế, trong ánh sáng ấm áp, trên bàn cơm đặt khoảng 10 món ăn.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, bụng liền réo một tiếng, cảm giác thật đói bụng.
Mỳ Ý bơ sữa...
Hoa sen trắng chần mềm...
Ốc sên hấp tiêu chuẩn...
Bò bít tết Felix...
Trời ạ!
Vân Thi Thi chỉ cảm thấy nước miếng đang ứa ra trong miệng, cô hung hăng nuốt một ngụm, không dễ dàng gì mới duy trì được tư thế rụt rè mà không bổ nhào xuống.
Mộ Nhã Triết đi tới sau lưng cô, ôm lấy bờ vai cô, trêu chọc: "Như thế nào? Sốt ruột khó kìm nén..."
"..."
"Người phụ nữ ngốc nghếch, phải rụt rè một chút..., thục nữ một chút."
"Uh`m."
Vân Thi Thi ngồi ở trước bàn ăn, Mộ Nhã Triết cũng ngồi xuống theo.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Vân Thi Thi bỗng nhiên cười đến cong mắt: "Lần đầu tiên em được hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, lại bật cười: "Giờ đã không còn gọi là bữa tối nữa!"
"Bữa khuya dưới ánh nến..."
"Nếm thử xem."
Mộ Nhã Triết lười biếng, một tay chống má, ánh mắt ý bảo: "Đây chính là những món ăn chính tông nha."
Tuy hương vị không thể sánh trong nước nhưng cũng rất chính tông.
Vân Thi Thi gật đầu, nhìn một bàn đồ ăn phong phú đã sớm thèm đến chảy nước miếng rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc