Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 75

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Dương Mị… một minh tinh màn bạc, những người mới bước vào nghề này gặp cô đều gọi một tiếng chị Mị.
Ngay cả nghệ sĩ cũng phải nể cô mấy phần.
Không chỉ là một nữ diễn viên tài giỏi với lượng fan khổng lồ, mà Dương Mị còn có thế lực chống đỡ rất hùng mạnh. Nghĩ đến cũng khiến người khác phải rùng mình.
Vân Thi Thi ngây người, Dương Mị và cô không quen biết, sao có thể biết tên cô chứ?
Đang trong trạng thái hoang mang cực điểm, Dương Mị và Đường Vũ đi đến trước mặt cô, thấy cô biểu tình không thể tin nổi, Dương Mị ngạo mạn hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Thế nào, lần đầu tham gia bữa tiệc sang trọng thế này sao, thấy Đại minh tinh như tôi kích động đến thế cơ à?”
“Không có”Vân Thi Thi cười cười.
“Sao thế, ngay cả một tiếng ‘chị Mị’ cũng không gọi được sao?”Đường Vũ xem thường nói.
Hai người này không có ý tốt gì rồi.
Vân Thi Thi cười, nhu thuận nói: “Bởi vì chị Mị đây quá xinh đẹp, trang phục dạ hội chị mặc lại hết sức lộng lẫy, gặp chị ngoài đời mới biết chị đẹp hơn trong phim nhiều”
Dương Mị nghe thế, mới chịu liếc mắt nhìn cô, vài câu khen ngợi, xem như cũng tạm chấp nhận đi. “Tuy là người mới, nhưng không có vụng về, miệng lưỡi ngọt thật nha!”
“Nịnh hót!”Đường Vũ xem thường liếc nhìn, giọng châm chọc.
Vân Thi Thi nghe thế, cũng không xấu hổ, ngược lại còn mỉm cười hỏi: “Tôi thật sự khen ngợi thật lòng đấy, chị Mị ăn mặc rất lộng lẫy, rất đẹp, chẳng lẽ chị Đường Vũ đây không cho là thế sao?”
Dương Mị nghe xong, liếc mắt lườm Đường Vũ một cái, sau đó cô ta vội vàng phản bác: “Bậy nào, cô đang muốn ly gián chị em chúng tôi hả?”
Vân Thi Thi lại dịu dàng nói: “Tôi nào dám, chị Mị là một diễn viên rất xuất sắc, chị Đường Vũ cũng thế, tình cảm của hai người thân thiết thế nào, Vân Thi Thi chẳng lẽ còn không rõ hay sao mà đi ly gián hai người? Thật ra chị Đường Vũ hôm nay cũng rất đẹp, thật chẳng thua kém chị Mị là bao đâu!”
Dương Mị và Đường Vũ là hai diễn viên cùng công ty quản lỹ, Đường Vũ và Dương Mị cùng nhau được công ty cử đi làm đại diện cho công ty trong dự án lớn, và cả hai đều là những diễn viên xuất sắc trong lĩnh vực đóng phim cổ trang dài tập. Càng về sau, Đường Vũ càng nổi tiếng, tuy là hậu bối của Dương Mị, nhưng không tránh được việc hai người bị đem ra so sánh với nhau.
Dương Mị vốn cao ngạo, sớm đã không thích việc này.
Đường Vũ trong thâm tâm cũng không cam lòng là mấy.
Mà tiệc R*ợ*u tối nay, cả hai người đề mặc một bộ tran phục rất lộng lẫy, mặt ngoài tuy hai người vẫn ra vẻ là chị em thấn thiết, nhưng bên trong thì đã sớm đấu đá nhau rồi.
“Ầy, tôi làm sao dám so với chị Mị được, dù là thực lực hay nhan sắc, tôi đều thua chị ấy cả thôi!”
Câu nói này, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Dương Mị cũng không thèm quan tâm, cười với Vân Thi Thi nói: “Cô tên Vân Thi Thi đúng không?”
“Đúng vậy, chị Mị sao biết tên tôi vậy?”Vân Thi Thi thành thật hỏi.
Dương Mị cười trộm: “Vì tôi nghe nói cô là người được ứng cử vào vai chính cho bộ “Quả Trám”,chúc mừngcô nhé”.
Lời nói này của Dương Mị, thật đậm mùi a xít.
Vân Thi Thi đột nhiên nhớ tới, Tần Chu từng nói với cô về việc tuyển chọn nữ chính lần này. Thật ra nội bộ đã tự giải quyết với nhau hết rồi, họ đưa ra danh sách những diễn viên được đề cửa, trong đó có Dương Mị. Tổ sản xuất đã có cuộc họp bí mật với những diễn viên được chọn này.
Nhưng sau đó, Lâm Phượng Thiên lại kịch liệt phản đối, bảo phải tuyển trên phạm vi toàn quốc. Dù Dương Mị có kinh nghiệm diễn xuất nhưng quá già.
Lời này của Lâm Phượng Thiên khiến Dương Mị uất ức không thôi, dù gì thì cô cũng chỉ mới 25 tuổi, hơn Vân Thi Thi cùng lắm là vài năm, sao lại bảo cô già được?
Nhưng mà Dương Mị không biết, Vân Thi Thi tuy đã 24, nhưng chỉ cần trang điểm một tí, cho cô mặc một chiếc váy nữ sinh thì cô chẳng khác gì cô gái mới đôi mươi.
Dương Mị làm sao mà so sánh được?
Cho nên, đời nói đúng, nhan sắc cũng là một loại thực lực.
Dương Mị là người rất tham hư vinh, mới đầu cô ta tưởng người tranh vai diễn với mình chính là Nhan Băng Thanh, thế thì không gì đáng trách. Bất luận là nhan sắc hay khả năng, cô ta cũng không sánh bằng.
Song khi biết được người thay thế cô ta là một người mới chưa từng có kinh nghiệm, Dương Mị tất nhiên không khỏi thấy bất công.
Cô ta biết được tiệc R*ợ*u đêm nay, Vân Thi Thi cũng sẽ trình diện, bởi vậy cô ta muốn đích thân phải xem người mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng khi nhìn thấy Vân Thi Thi bằng da bằng thịt, cô ta bỗng nhiên không thốt nên lời. Cũng dễ hiểu tại sao Lâm Phượng Thiên quyết tâm chọn cô ấy.
Lúc này Vân Thi Thi đang mặc một bộ váy trắng đứng ở trước mặt cô, phảng phất khí chất tựa như nhân vật từ nguyên tác trong tiểu thuyết bước ra.
Cô ta cảm thấy, Thi Thi diễn Doãn Hạ Thuần rất thích hợp.
Vân Thi Thi lập tức liền nghe ra trong lời nói của cô ta có mùi thuốc S***g, khẽ mỉm cười nói: "Được Lâm đ*o diễn nâng đỡ, Thi Thi có chút sợ hãi."
"Hừ? Sợ hãi?”Dương Mị cười lạnh nói, “Cô không cần sợ hãi. Làng giải trí này, không đơn giản như cô tưởng tượng vậy đâu. Đừng tưởng rằngchỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp ấy là có thể tự đắc. Nghề diễn, nếu chỉ có tướng mạo mà không có kỹ năng diễn xuất, sớm muộn cũng sẽ bị đào thải."
Vân Thi Thi nghe vậy, lại không hề sợ hãi, vẫn giữ nụ cười điềm nhiên. "Cảm ơn chị Mị đã dạy bảo, Thi Thi xin ghi nhớ."
"Chị Mị, hóa ra cô ở đây."
Lý Cửu Hiền bưng chén R*ợ*u chậm rãi bước đến, song khi anh ta trông thấy đứng trước mặt Dương Mị là Vân Thi Thi với nụ cười thanh nhã để lộ lúm đồng tiền, ánh mắt hơi kinh ngạc.
Vân Thi Thi?
Lý Cửu Hiền đã nghe nói qua tên cô.
Khi thông tin về bộ phim ”Quả trám” này được tiết lộ, quản lý của anh ta là người đầu tiên đề cử anh diễn vai nam chính, nhưng mà cuối cùng lại bị rơi xuống vai nam thứ.
Bây giờ sự nghiệp của anh ta đang khởi sắc, một bộ phim điện ảnh thanh xuân là sự lựa chọn tốt nhất để củng cố nhân khí, nếu như đổi lại là phim khác, nếu là vai nam thứ anh ta bất luận như thế nào cũng sẽ không nhận.
Nhưng bộ phim lại do đạo diễn Lâm Phượng Thiên thực hiện, cho dù chỉ là một vai nhân vật khách mời, anh ta cũng sẽ nhận.
Lúc trước chỉ gặp qua Vân Thi Thi tại buổi phỏng vấn thử vai, nhưng mà bây giờ nhìn thấy người thật, lại đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
"Cô chính là... Vân Thi Thi?”Lý Cửu Hiền nhìn thấy cô, ánh mắt khó nén được vẻ kinh diễm.
"Ừm, chào anh.”Vân Thi Thi mỉm cười, nhưng trong lòng lại âm thầm lúng túng oán thầm: Người đàn ông này là ai?
Ngày thường cô vốn không quá chú ý đến làng giải trí, bởi vậy thường xuyên lẫn lộn tên của các ngôi sao.
Lý Cửu Hiền là diễn viên trẻ mới nổi lên gần đây, cũng khó trách cô không biết.
...
Vân Na đi theo Hà Lăng Tương tiến vào hội trường, gấp gáp không chờ đợi đi theo anh gặp qua mấy vị đạo diễn, có vị đạo diễn từng làm phim Hollywood, đồng thời gặp qua vị đạo diễn từng được đề cử giải vàng Liên hoan phim nước Áo.
Đối với những tình huống như vậy, mặc dù Hà Lăng Tương không cho phép cô mở miệng trong bất cứ trường hợp nào, trong lòng cô vẫn kích động không thôi.
Xem ra Hà Lăng Tương này quan hệ cũng không ít nha, nếu là có thể tiến cử cô ta cho một trong những vị đạo diễn này, ngày cô ta nổi danh cũng coi như ở trong tầm tay rồi.
Trong lòng Vân Na lại nhảy cẫng lên, không khỏi kích động.
Hà Lăng Tương kéo cô ta qua một bên: "Chị gái cô đâu?"
"A...”Cô che miệng kinh hô, hiển nhiên đã quên khuấy mất chuyện này.
Hà Lăng Tương ánh mắt có chút nguy hiểm: “Việc tôi đã dặn dò cô, cô sẽ không quên chứ!"
"Không, tôi chỉ là..."
"Cô yên tâm, chỉ cần cô giúp tôi, việc hứa hẹn sự nghiệp của cô, tôi sẽ tuyệt đối không nuốt lời.”Hà Lăng Tương ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Vân Na liên tục gật đầu, ngắm nhìn bốn phía, chợt phát hiện ra tung tích của Vân Thi Thi."Hà dẫn viên, tôi thấy chị ấy rồi!"
"Đi."
Hà Lăng Tương bưng ly R*ợ*u đỏ trên bàn, nhếch miệng lên cười tà, hướng về phía Vân Thi Thi đi đến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc