Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 74

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

“Nếu cô cứ vác theo cái vẻ mặt đó, thì biến khỏi mắt tôi ngay đi”
Lúc anh nói xong câu này, mặt vẫn lạnh lẽo không cảm xúc.
Mộ Uyển Nhu nhìn anh, như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Triết, anh… sao thế?”
“Sao?”
“Bình thường, anh không đối xử với em như vậy…”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng cười, bước đến gần Mộ Uyển Nhu.
Nếu là ngày thường, Mộ Uyển Nhu sẽ mơ tưởng rằng anh đang muốn tiếp cận cô, nhưng hôm nay thì khác, trong mắt anh chỉ có băng giá, khí lạnh bao trùm, Mộ Uyển Nhu sợ hãi lùi về phía sau, đề phòng nhìn anh.
“Thường ngày tôi đối xử với cô thế nào?”
Anh mặt lạnh nhìn cô, tiểu Dịch Thần nhìn thấy cũng có chút sợ, vì cha cậu chưa bao giờ như thế này…
Từ khi bước ra khỏi Empress, cha cậu trông có vẻ rất buồn phiền, nhưng mà bình thường dù có khó chịu cách mấy cha không có biểu hiện cảm xúc ra ngoài, tối nay thì lại khác, có vẻ như cha cậu có chuyện gì đó khó chịu đến mức không thể kìm chế được cảm xúc chăng…
Mộ Uyển Nhu run rẩy nói: “Triết, bình thường anh rất dịu dàng với em, tại sao hôm nay…”
Mọi chuyện vốn đang rất tốt đẹp, lúc chiều cũng vậy, anh vẫn rất vui vẻ… nhưng từ khi bước chân ra khỏi Empress, từ khi anh nhìn thấy Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi ở cạnh nhau, thân mật với nhau thì tim anh như bị thứ gì đó Ϧóþ lấy, khó chịu vô cùng, anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
Anh chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc thật của mình ra ngoài, anh luôn giữ một dáng vẻ lạnh băng lãnh mạc, nhưng đối với ông nội, đối với tiểu Dịch Thần, đối với Mộ Uyển Nhu, anh luôn có một cách cư xử riêng.
Nhưng hôm nay có lẽ không được.
Mộ Nhã Triết bình thản nói: “Đừng lộn xộn nữa, nếu cô còn như thế, tôi không chắc mình có đủ nhẫn nại đâu!”
“Thì ra trước giờ anh đối với em chỉ có “nhẫn nại” thôi sao? Vậy thật ra em là cái gì trong mắt anh hả?”
Mộ Uyển Nhu nước mắt trực tuôn, lòng chua xót hỏi: “Suốt mười lăm năm qua, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nhìn nhận tấm chân tình của em sao?”
Mộ Nhã Triết nhìn cô ta, trong mắt vẫn là vẻ vô cảm, anh lãnh mạc nói: “Chúng ta… chỉ là đóng kịch trước mặt ông thôi, cô đừng diễn sâu quá!”
Mộ Uyển Nhu như nghe sét đánh ngang tai, hóa đá tại chỗ.
Cô không thể tin nhìn anh: “Vậy thì… tại sao anh muốn kết hôn với em?”
Mộ Nhã Triết nhướng mày, lạnh lùng nói: “Bởi vì, đó là lệnh của ông nội!”
Khi đó, anh không hiểu, hôn nhân là cái gì.
Nhà họ Mộ mấy đời giàu sang phú quý, đại nghiệp lớn, dinh thự nhiều, tiền vô số, quyền lực mạnh,… Từ khi sinh ra anh phải nắm giữ chìa khóa sinh tồn của nhà họ Mộ, chỉ vì điều đó mà anh không có quyền tự do trong tình yêu của mình.
Hôn nhân đối với anh, chỉ là nghĩa vụ của một người làm chủ gia đình.
Mộ Thịnh từng có đến năm người vợ, từ khi anh bắt đầu sự nghiệp, đã phải chứng kiến cảnh phân tranh không ngừng.
Tranh, trang cái gì? Địa vị, tình yêu, hay di sản? Dù là ai đi chăng nữa cũng tình nguyện đổ máu vì những thứ đó, trong nhà chỉ toàn mùi thuốc súng, chẳng có gì gọi là tình yêu. Từ nhỏ anh luôn phải đối mặt với những kẻ hai mặt, sau lưng thì đâm chọt nhau, âm mưu hại nhau, còn trước mặt thì vẫn cười nói như chẳng có việc gì. Nhà giàu phú quý, tưởng sung sướng, nhưng thật chất cũng chỉ là một nơi thối nát không hơn không kém.
Trong ấn tượng của anh, hôn nhân là dây xích khiến người ta mệt mỏi, một khi dính vào, một kích cũng không chịu nổi.
Trước mặt người khác thì mình quyền quý giàu sang, nhưng thực chất bên trong chỉ là đau đớn và mệt mỏi. Ngày xưa anh chấp nhận đính hôn vì trong đầu anh luôn mang suy nghĩ ai cũng như nhau, lấy ai cũng được.
Trên đời này, làm gì có thứ gọi là chân tình?
Anh không hiểu.
Khi đó anh còn nhỏ, ông nội lại là người có quyền nhất trong gia đình, một lời của ông như thánh chỉ của vua, không ai dám không nghe theo.
Cho tới giờ, anh luôn cố gắng, bởi vì anh là đứa cháu duy nhất kế thừa gia sản nhà họ Mộ, bởi vì anh là niềm kì vọng lớn nhất của ông nội. Anh chưa bao giờ phụ sự kỳ vọng đó của ông nội, luôn làm mọi việc một cách tốt nhất, chưa bao giờ nghĩ đến đường lui cho mình, chỉ cắm đầu đi về phía trước.
Hai mươi mấy năm qua, anh thậm chí chỉ như một con rối, chỉ biết nghe theo mọi sự sắp đặt của ông nội, cắm đầu vào làm việc, hoàn thành mệnh lệnh của ông.
Ông nói một không được nói hai, cuộc đời anh như đường quỹ tích, cho tới bây giờ cứ lặp đi lặp lại không lối thoát.
Mộ Thịnh đối với cách hành xử này của anh rất hài lòng, thậm chí giao toàn bộ gia sản và tập đoàn Đế Thăng cho anh ngay cả khi anh chưa trưởng thành, ông chỉ có duy nhất một yêu cầu: đính hôn với Mộ Uyển Nhu.
Anh luôn giữ vững lập trường, lấy ai cũng được.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đều bị đảo lộn, bởi vì người phụ nữ kia đã bước vào cuộc đời của anh, làm cho cuộc sống của anh bị đảo lộn.
Trên thương trường, Mộ Nhã Triết là một vị vua tinh anh, nắm quyền sinh sát nhiều người, lạnh lùng tài giỏi, rất quyết đoán trong công việc. Nhất cử nhất động của Đến Thăng, doanh nghiệp tài chính trong thường trường đều phải nghe theo lệnh của anh.
Anh luôn nghĩ, mình hoàn hảo về mọi mặt, anh luôn tự tin về điểm này.
Nhưng hiện tại anh đã nhận ra, có một người phụ nữ, khiến anh muốn dốc hết tâm can để chinh phục, nhưng cô lại luôn quay lưng với anh.
Nhất là đêm nay, người phụ nữ đó, Vân Thi Thi lại xuất hiện trước mặt anh trong một bộ lễ phục đỏ rực tuyệt đẹp, cô nở nụ cười tươi rói, như ánh xuấn làm ấm lòng anh, khiến anh phải đờ đẫn ngắm nhìn.
Nhưng nụ cười đó lại không dành cho anh.
Nhìn cô, anh lại nhớ đến thời điểm sáu năm về trước, cô bất an nằm trên giường, mắt bị bịt kín bằng vải đen, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy, mọi tiếng động đều làm cô sợ hãi, cùng lo lắng bất an.
Anh ngồi xuống, luồn tay qua những sợi tóc mềm mại của cô, cảm giác giao hòa cùng cô rất tuyệt, thậm chí anh đã từng nghĩ, nhốt cô lại dưỡng bên người mình, làm sủng vật của anh. Nhưng thời gian qua đi, ý niệm đó cũng dần phai nhạt.
Bây giờ thì nó lại một lần nữa xuất hiện, rồi ma xui quỷ khiến thế nào, vào ngày hôm đó, anh phát hiện mình không thể kiềm chế được khát khao muốn có được cô, muốn nắm giữ cô trong lòng bàn tay.
Nhưng cô lại từ chối anh.
Cô chỉ nhìn anh và nói: “Chân tình không phải dùng tiền là mua được, nếu muốn…”
Cô hung hăng đưa tay chỉ thẳng vào tim anh nói: “Phải dùng nơi này để đổi lấy!”
Chân tình phải dùng chân tâm để đổi lấy sao?
Hóa ra trên đời cũng có thứ tiền bạc không mua được sao?
Vì sao… cô có thể nở nụ cười có hai lúm đồng tiền đáng yêu như thế trước mặt Cố Tinh Trạch?
Tim của anh chính vì điều này mà rất đau.
૮ɦếƭ tiệt.
Cô thật khiến anh phải điên lên mà.
Mộ Nhã Triết xoay người, không nói gì thêm, lạnh lùng nói: “Đưa cậu chủ lên lầu!”
“Vâng”
Bảo mẫu lập tức ôm lấy tiểu Dịch Thần từ trong lòng của Mộ Uyển Nhu, còn Mộ Nhã Triết thì nghênh ngang bỏ đi.
Mộ Uyển Nhu nhìn bóng lưng của anh, cả người lạnh buốt.
Hóa ra người này vẫn có tình cảm, chỉ tiếc nó không đặt trên người cô ta.
Trong lòng cô cảm thấy ức chế và ghen tị không thôi, thậm chí còn cảm thấy hận Vân Thi Thi đến ngút trời.
Vân Thi Thi, cô đúng là hồ ly chuyển thế mà, dám đi câu dẫn đàn ông của Mộ Uyển Nhu này sao?
Được lắm, chẳng phải cô chỉ được cái gương mặt xinh đẹp thôi sao?
Để xem, ta phá nát gương mặt cô xong, cô còn tiếp tục đi dụ dỗ đàn ông được nữa không!
Tiệc rượu đêm nay, chính là ngày cô không ngóc đầu lên được.
Mộ Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Vân Thi Thi, đợi ૮ɦếƭ đi!”

“Vân Thi Thi”
Trong hội trường, Vân Thi Thi nghe thấy có người gọi tên mình, cô ngập ngừng một lúc, quay đầu nhìn lại.
Sau khi cùng Cô Tinh Trạch đi vào hội trường, anh liền bị phóng viên nhà báo vây quanh, ánh sáng cứ chỉa về phía anh, hơn 10 cái micro chen chúc nhau, phóng viên như muốn đạp lên nhau để phỏng vấn anh vậy.
Thật nguy hiểm!
Vân Thi Thi lập tức vén váy bỏ chạy, chưa chạy đi xa đã bị người nào đó gọi lại.
Quay đầu nhìn lại, cô phát hiện, người gọi mình chính là Dương Mị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc