Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 739

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi ngẩn ra, lập tức cười nói: "Tiểu Kiệt, là em sao? Vừa rồi chị không có nghe ra, thật xin lỗi!"
"Chị, giờ chị đang ở đâu? Em mời chị đi uống chén trà."
"Chị đang ở công ty."
Cung Kiệt hỏi thăm địa chỉ, lập tức chạy xe tới.
Mất vài phút, một chiếc Porsche vững vàng đỗ ở cổng.
Cung Kiệt mở cửa, xuống xe, đi tới trước mặt Vân Thi Thi, ưu nhã lên tiếng: "Vị cô nương đây, khiến cô nương phải đợi lâu rồi!"
Vân Thi Thi cười "phốc" một tiếng, nhìn anh, hẵng giọng: "Em còn biết làm những thứ này sao, học từ đâu vậy?"
Cung Kiệt mỉm cười, nụ cười vô cùng ấm áp, giải thích nói: "Khi còn bé, từng theo học một lớp lễ nghi."
Làm một người thừa kế của nhà họ Cung, cần phải biết một số động tác của giới quý tộc.
Cung Kiệt nhẹ nhàng hỏi: "Chị, em mời chị uống trà, chị có biết nơi nào tốt không?"
Giọng nói tràn đầy sự cưng chiều, vô cùng sinh động.
Thầm oán cậu em trai này thật giống với Hữu Hữu, may là Cung Kiệt không nhận ra được.
Cúi đầu nhìn ánh mắt Vân Thi Thi, ẩn chứa rất nhiều tình cảm.
Nếu như đàn em của anh trông thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc đến nổ mắt mất.
Phải biết rằng, ngày thường ở trong mắt bọn họ, Cung Kiệt làm một người vô cùng lạnh lùng và nguy hiểm, rất ít khi cười, mỗi khi cười lên, trong mắt đều ẩn chứa sự tính toán, ngược lại càng khiến người ta thêm run sợ.
Đại khái, chưa bao giờ anh nở nụ cười ấm áp, chiều chuộng đến như vậy.
Qủa thực khi anh cười lên như vậy, thực sự rất đẹp!
Vân Thi Thi nhìn anh, không khỏi có chút bàng hoàng.
Cô vẫn còn nhỡ kỹ, khi còn bé, cô và Cung Kiệt đứng chung một chỗ, rất nhiều người nói hai người bọn họ có dung mạo giống nhau, như đúc ra từ một khuôn vậy!
Những người lớn còn nói, đôi mắt phượng của hai người vô cùng hiếm, nhất là con ngươi kia, vô cùng giống nhau.
Khi đó cô và Cung Kiệt vẫn còn ăn mặc giống nhau như đúc, đứng chung một chỗ, căn bản không biệt được rõ hai người.
Nhớ kỹ có một lần mẹ vừa tắm cho cô, một lúc sau lại lôi cô vào tắm thêm lần nữa.
Đến cuối cùng mới phát hiện, mình đã lầm, rồi sau đó đi tìm Tiểu Kiệt, kéo cậu về tắm.
Qủa thực cũng không thể trách bà, cô và Cung Kiệt quá mức giống nhau, thế cho nên đã xa cách nhiều năm như vậy, mà giờ cô đứng chung một chỗ với anh, vẫn luôn có cảm giác như mình đang soi gương vậy.
Điểm khác duy nhất là, Cung Kiệt cả người phát ra khí khái bén nhọn, kiểu tóc thay đổi, vóc người cũng có chút thay đổi, còn gương mặt vẫn cực kỳ giống.
Vì vậy, cô thậm chí có thể nhìn thấy chút bóng dáng của Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần trong anh.
Gen thật sự là một thứ gì đó rất thần kỳ.
Cung Kiệt thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, không khỏi sờ lên mặt, có chút nghi ngờ: "Làm sao lại nhìn em chằm chằm như vậy?"
"Không có gì!"
Vân Thi Thi dừng một chút, bật cười nói: "Chỉ là mới phát hiện một chuyện khá kỳ diệu."
"Chuyện gì?"
"Em xem ánh mắt của em, thật xinh đẹp!"
Cô thân mật để tay ở chóp mũi anh, nhẹ nhàng xoa.
Vân Thi Thi chậm rãi tiến gần thêm chút: "Ánh mắt của em và chị thật sự rất giống nhau, giống như hồi bé vậy, tất cả mọi người vẫn thường nói vậy mà!"
Nói xong, cô cười, nhẹ nhàng bưng lấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cung Kiệt cả người mềm nhũn, mặt đỏ lên, cả hai má đều nóng đỏ, trong *** giống như có một dòng nước ấm từ từ chảy vào.
Động tác thân mật như vậy, làm anh trong lúc nhất thời lơ đãng.
Khi còn bé, mẹ vẫn hay làm như vậy với anh.
Mà Vân Thi Thi mỗi lần như vậy, Vân Thi Thi đều chạy tới tranh giành với mẹ.
Trong ký ức, vẫn sót lại những hồi ức của quãng thời gian hạnh phúc đó.
Anh và Vân Thi Thi cùng đắp một cái chăn, khi đó, mùa đông rất lạnh, không có thảm điện, hai đứa trẻ đáng thương còn phải ôm cả túi chườm nóng để đi ngủ.
Nửa đêm, túi chườm hết nóng, bọn họ lạnh đến mức không ngủ được, lạnh run mà ôm lấy nhau, cùng sưởi ấm cho nhau.
Thời gian đó mặc dù có chút gian nan, nhưng mà trong cái gian nan ấy, lại là quãng thời gian bình yên nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu.
Nghĩ tới đây, Cung Kiệt nói: "Bởi vì, chị là chị của em, em là em của chị!:
Dừng một chút, trên mặt anh thoáng nộ ra vẻ đắc ý: "Khi còn bé, ai cũng không thể phân biệt rõ hai người chúng ta!"
"Haha, em còn nói sao! Khi còn bé em suốt ngày nghịch ngợm, lần đó không phải đều để chị chịu tiếng xấu thay em sao?"
Vân Thi Thi bỗng nhiên oan ức oán trách một câu.
Cung Kiệt có chút xấu hổ, yếu ớt xin lỗi: "Chị, xin lỗi nha! Em sai rồi!"
Nói xong, còn nhõng nhẽo kéo vạt áo cô.
Vân Thi Thi bị vẻ đáng yêu của cậu chọc cho phải bật cười "phốc" một cái, tùy tiện nói: "Được rồi, chuyện đã lâu, chị không trách em!"
Nói xong, cô không nhịn được tay, P0'p cái mũi cậu một cái: "Đi, chị mời em uống trà, chị biết một cửa hàng đồ ngọt, mùi vị cũng không tồi!"
Cô trước đây thường mang Hữu Hữu tới ăn.
"Được!"
Cung Kiệt lập tức dắt cô lên xe, sau đó lái xe rời đi.
Xe mới vừa đi, cách đó không xa, ở trong một bóng cây, một người bỗng nhiên bước ra, trên tay vẫn còn cầm chiếc camera chưa kịp tắt.
Vì núp trong cây, căn bản là không ai phát hiện ra anh ta.
Dù là Cung Kiệt cũng không phát hiện ra.
Anh ta trong nghề đã nhiều năm, trình độ chụp lén tất nhiên đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi.
Vì để săn được những bức ảnh nóng, anh ta thậm chí có thể ngồi yên hàng giờ đồng hồ.
Anh cúi đầu, nhìn trong camera những hình ảnh thân mật của Vân Thi Thi và Cung Kiệt, tất cả đều bị chụp lén, hơn nữa góc chụp lại vô cùng xảo quyệt, thoạt nhìn còn tưởng hai người đang hôn nhau.
Người này cười đắc ý, lần này thu hoạch không nhỏ.
Cũng không uổng phí công anh ta ngồi núp lâu như vậy.
Trên thực tế, anh ta ngồi xổm ở đây là để đợi Cố Tinh Trạch, nhưng đợi mãi không thấy anh xuất hiện, lại tình cờ bắt gặp Vân Thi Thi, hơn nữa còn là đang thân mật với một người đàn ông khác.
Kỳ thực, Vân Thi Thi cũng không có quá nổi tiếng, bán cho báo chí, đại khái cũng không được bao nhiều tiền.
Nhưng mà đó là từ lúc trước rồi.
Bây giờ thì khác.
Vân Thi Thi bây giờ có tin đồn là người yêu của Cố Tinh Trạch.
Hơn nữa, những bức ảnh này chụp vô cùng sắc nét, có thể sẽ được nhiều tiền.
Nghĩ tới đây, anh ta cười đắc ý, lập tức rời đi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc