Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 734

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Nói cách khác, cô ta rõ ràng là ghét Vân Thi Thi chưa đủ danh tiếng.
Vân Thi Thi đoán cũng không sai.
An Địch này sở dĩ ôm địch ý với cô lớn như vậy, hoàn toàn là bởi vì không muốn làm cho một diễn nhỏ bé như cô.
Mới xuất đạo chưa lâu.
Tuy nói thời gian trước bởi vì được đoàn làm phim thổi phồng lên, có một thời gian rất nổi tiếng, thậm chí còn trở thành một hiện tượng, nhưng mà lại không có chút danh tiếng nào về tài năng thực sự cả.
Dù sao, người có danh tiếng, không chỉ đơn giản là nhìn số lần đi trên thảm đỏ.
Mà là nhìn gia thế của người đó.
Nói trắng ra, nếu muốn được nổi tiếng, danh giá, có tài năng thôi là chưa đủ.
Vân Thi Thi bây giờ, thậm chí là còn chưa được chút nào trong những thứ trên.
An Địch khi nhận được nhiệm vụ này, trong lòng ghét bỏ muốn ૮ɦếƭ.
Cô ta mới không cần tiếp nhận một người diễn viên non nớt như thế đâu.
Phải biết rằng, sau khi cô ta nhận được phân cô tang này, những người trong cô tang ty ở sau lưng cô ta, cười nhạo cô ta đã lâu, vừa nghe nói cô ta phải đi tiếp nhận một diễn viên mới vào nghề, bao nhiêu người đó liền thi nhau nói mát cô ta.
Thực ra, lấy bối cảnh của Vân Thi Thi, căn bản là không mời nổi nhà trang điểm của Ba Toa.
Phần lớn vẫn là dựa vào sự trợ giúp phía sau của Tần Chu, lại thêm thời điểm diễn với Cố Tinh Trạch, tích lũy thêm được chút tài nguyên, Vân Thi Thi mới có thể được công ty quan tâm tới.
Quản lý phân công An Địch.
An Địch tức giận đến thổ huyết, từ chối nhiều lần, muốn cho một người khác đi, nhưng không được.
Dù sao cô ta cũng là một thợ trang điểm có tiếng, những người mà cô ta hợp tác, không phải siêu diễn viên, ảnh hậu thì cũng là những ngôi sao đi trên thảm đỏ. Vân Thi Thi, một nhân vật nhỏ bé bước mới vào nghề lại có được đặc cách lớn như vậy?
Nghe nói diễn một bộ phim, do Lâm Phượng Thiên đạo diễn, bây giờ đã đóng máy, đang trong giai đoạn xử lý hậu kỳ, còn chưa có lên rạp, cũng không biết sau khi ra mắt sẽ thế nào?
Nhưng mà những thứ này đề không phải là thứ mà An Địch quan tâm.
Cô ta quan tâm chính là, Vân Thi Thi này tuyệt đối chú trọng!
Mặc như vậy tới đây, cái này đúng là đang vũ nhục cô ta mà!
Trong giới thời trang, rất nhiều thợ trang điểm cùng nhà tạo mẫu, đều kiêu ngạo.
Nhất là một người như An Địch.
Đổi thành trước đây, một ít minh tinh nhỏ bé khi được cô ta đến hợp tác, đều là miệng lưỡi ngọt lịm, sau đó tỉ mỉ tiếp đãi, ăn mặc vô cùng chăm chút.
Nhìn lại Vân Thi Thi thì sao?
Cả người mặc một bộ váy liền áo không thể đơn giản hơn, cả bộ tung cứ để rối tung vậy xõa lên vai, quả thực không còn từ gì để miêu tả nữa.
An Địch trong lòng thậm chí còn có chút buồn nôn.
Vân Thi Thi hết chỗ nói rồi, yên lặng lên tiếng: "Xin lỗi nha, để cô phải tiếp một diễn viên nhỏ như tôi, thực sự là không công bằng cho cô rồi."
Một câu nói, lộ ra chua xót, lại có chút vô tư nhạo báng chính mình.
An Địch có chút sửng sốt.
Cô ta còn tưởng rằng Vân Thi Thi sau khi bị mình nói như vậy, sẽ không nể mặt mà làm lớn chuyện lên.
Kết quả, cô dường như chẳng có chút tức giận nào, càng không có đối đáp mỉa mai lại cô ta, mà lại là một câu nói tự chế giễu mình.
An Địch trong nháy mắt liền mất tự nhiên.
Người ta tự mình nhận chưa đủ khả năng, cô ta còn có thể nói sao nữa?
Vì vậy, cô ta lạnh lùng hỏi một câu: "Khuôn mặc đã đánh qua phấn sao?"
"Không có!"
Vân Thi Thi: "Tôi mới vừa ăn cơm xong..."
"..."
An Địch hình như gặp phải người ngoài hành tinh rồi.
Sắc mặt An Địch rất là không vui, hừ lạnh một tiếng: "Hừ, cô chính là muốn làm khó dễ tôi sao? Biết rõ sắp phải tiếp nhận phỏng vấn, muốn làm tốt, vì sao trước đó không đánh cho tốt đi, là chờ tôi tới để làm khó sao?"
"Tôi cũng là vừa mới nhận được thông tin cuộc phỏng vấn này, trước đó tôi không hề biết!"
Vân Thi Thi dừng một chút, ôn hòa nói: "Bất kể là cô hay là tôi, phỏng vấn đều là một công việc, cho nên, cô không cần thiết phải có thái độ như này với tôi. Nếu như cô muốn tôi tự đánh phấn trước, vậy được, tôi làm, những thứ khác thì giao lại cho cô!"
Cô đã nói như vậy, nhưng An Địch căn bản là không thèm cảm kích, liếc mắt, sự châm chọc trong mắt đã ít đi một ít.
Chỉ là sắc mặt vẫn vô cùng thờ ơ.
Vân Thi Thi đi đến phòng hóa trang, mọi thứ đã được chuẩn bị tỉ mỉ.
Chất da của cô rất tốt, như những ngôi sao khác, họ đều hận không thể chát thêm năm lớp phấn lên mặt mình, nhưng mà cô thì chỉ cầm một lớp phấn nhẹ đã vô cùng hoàn mỹ rồi.
Vì vậy rất nhanh sau đó, Vân Thi Thi liền đi ra.
An Địch lại càng hoảng sợ: "Sao lại nhanh như vậy?"
"Xong rồi."
An Địch nhíu mày, trêu chọc nói: "Cô không cần phải làm cho có lệ như vậy. Tốt xấu gì cũng là giơ mặt của mình lên ống kính, qua loa như vậy thật sự không cảm thấy gì sao? Nếu như sau cuộc phỏng vấn này cô có động thái tốt, sẽ có bao nhiêu lợi ích đâu. Còn về một số người dốt nát cho là mình đẹp trời sinh, không cần đánh dày, haha! Kết quả, không biết sẽ có bao nhiêu nhục nhã phải nhận về đâu."
Vân Thi Thi nhăn mặt: "An Địch, cô có muốn nhìn thử xem, tôi thật sự có kém như vậy sao?"
An Địch không nhịn được nói: "Vào vị trí đi, tôi sẽ bắt đầu vào việc, dù gì cũng là mặt cô phải lên báo, dù có không tốt cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.”
Nói xong, cô ta liền đánh mắt, khẽ liếc Vân Thi Thi một cái.
Vân Thi Thi ngoan ngoãn đi vào ghế.
An Địch đi tới, ngẩng đầu, nhìn thấy trong kính, một dung mạo thanh lệ thoát tục.
Trong suốt như ngọc, vô cùng mỹ lệ.
Tuy là chỉ đánh qua một lớp phấn mỏng, nhưng vô cùng hòa hớp với nước da, cũng chẳng trang điểm, ngay cả vài đường cơ bản cũng chưa động tới.
Vậy mà nhìn lại, khí chất thoát tục trên người cô cứ tự nhiên mà hình thành, không nhiễm bị trần, vô cùng mỹ lệ.
Cô ta bỗng nhiên cảm thấy da mặt mình nóng hừng hực, giống như vừa bị người ta bạt tai.
Lúc này, sự thực trước mắt, cô ta không muốn cũng phải thừa nhận, có một số người thật sự là có tư chất trời sinh.
Mặc dù chỉ là lớp phấn nhẹ, cũng có thể chói lọi.
An Địch có chút không cam lòng, cắn môi, bắt đầu trang điểm.
Mặc dù cô ta có chút thành kiến với Vân Thi Thi, nhưng khi bước vào chuyện nghề nghiệp, lại vô cùng chuyên nghiệp.
Tuy là tích cách cô ta có chút cao ngạo, nhưng lại vô cùng có cái tâm, nhiệt huyết trong nghề.
Thái độ của cô ta vô cùng nghiêm túc, không có một chút qua loa nào.
Lần này cũng là tổ chức lớn, lấy phong cách thanh thuần làm chủ đề.
Vì vậy, An Địch quyết định áp dụng lối trang điểm Nhật hệ thủy tinh, đó là một vẻ đẹp không hề đơn giản.
Bất kể là độ hồng ở má, đều phải tự nhiên vô cùng, tỏa sáng tưới mát.
Thanh thuần, mỹ lệ, dù chỉ là một cái nhăn mày hay một nụ cười mỉm, cũng phải hiện ra được dáng dấp đẹp đẽ khiến người ta chú ý.
Phảng phất có chút thanh xuân vườn trường, mối tình đầu ngây thơ mà đẹp đẽ, đại khái chính là như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc