Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 732

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Mộ Dịch Thần: "..."
Mộ Nhã Triết: "..."
Vân Thi Thi: "..."
Hữu Hữu hơi cúi đầu, nụ cười nhỏ giống như thiên sứ, đơn thuần, thánh khiết, vô hại: "Bây giờ là tám giờ sáng, xin hỏi ngài có muốn dùng bữa sáng hay không?"
Tiểu Dịch Thần khẽ cắn môi dưới, trong lòng thầm oán một câu: Thế gian này người có nụ cười như vậy, chỉ có một người là Hữu Hữu, cho cậu cảm giác, lúc cười rộ lên còn nguy hiểm hơn lúc nghiêm mặt, khiến người ra rợn cả tóc gáy!
"À... à... bữa sáng có cái gì?" Mộ Nhã Triết lặng lẽ hỏi một câu.
Khóe môi Hữu Hữu khẽ nhếch lên, cười đến rạng rỡ: "Bánh mì, bánh kem, trứng chần nước sôi..."
"..." Mộ Nhã Triết ngẩn người, lập tức nói: "Cha thích trứng chần nước sôi!"
Hữu Hữu mở miệng nói một tiếng cha, đã làm cho anh có cảm giác lâng lâng rồi.
Trong lúc nhất thời, triệt để đem chuyện hai đứa trẻ đứng nghe lén ném lên chín tầng mây.
Tiểu Dịch Thần đứng một bên hoàn toàn cạn lời.
Cậu cùng Hữu Hữu quả nhiên không ở cùng một đẳng cấp.
Mặc dù cha là người khôn khéo như vậy, nhưng ở trong tay Hữu Hữu hoàn toàn không còn tác dụng.
Chỉ thấy Hữu Hữu vẻ mặt xán lạn, tiện đà hỏi: "Được rồi, cha, con còn nổ bánh quẩy, bên ngoài thơm giòn, bên trong thì mềm mại, mùi vị rất tuyệt, cha có muốn nếm thử không?"
Mộ Nhã Triết kinh ngạc gật đầu, lại ôm Hữu Hữu đi.
Tiểu Dịch Thần hoàn toàn hóa đá tại chỗ.
Vân Thi Thi chốn trong chăn, nhìn không được cười trộm.
Ha ha ha ha!
Cô bị bộ dáng khôn khéo của Hữu Hữu chọc cho không chịu nổi nữa!
Vui vẻ.
Tên nhóc này, thực sự là một tiểu yêu tinh!
Nó đôi ba câu, dĩ nhiên đã tránh được nặng tìm nhẹ, dụ Mộ Nhã Triết đi ăn điểm tâm.
Bằng không, chuyện đâu đơn giản được như vậy.
Nếu như Hữu Hữu không ở đây, Tiểu Dịch Thần có thể đã phải ăn một trận giáo huấn rồi.
Tiểu Dịch Thần học được, cũng thấy được, cái gì gọi là mưu kế.
"Mẹ!"
Tiểu Dịch Thần đứng ở cửa, gọi Vân Thi Thi một câu.
Vân Thi Thi đỏ mặt chui từ trong chăn ra, thì thấy cậu đỏ mặt, xấu hổ dựa vào cánh cửa, xấu hổ nói một câu: "Mẹ, ngày tốt lành!"
Nói xong, liền ôm mặt chạy.
Hai người các cậu vốn không hề có ý nghe lén.
Bọn họ chạy tới, chính là để mời Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết xuống ăn sáng, chỉ là vừa đến cửa, quỷ thần xui khiến, Hữu Hữu lại áp tai vào cửa, nghe trộm âm thanh bên trong trước.
Tiểu Dịch Thần cũng xông tới, nhưng chưa được bao lâu, cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra. Hai bánh bao nhỏ bị mất đà, ngã nhào xuống đất.
Vân Thi Thi bị chọc cười, che miệng cười trộm trên giường.Nhà có hai đứa bé dễ thương, luôn cảm giác từng giây từng phút trôi qua, đều giống như ở thiên đường vậy.
Mộ Dịch Thần và Hữu Hữu, chúng chính là món quà quý giá nhất mà trời cao ban tặng.
Trong phòng ăn, Hữu Hữu tự mình cầm một chiếc bánh, đút cho Mộ Nhã Triết.
Anh cắn một miếng, ngoài thì giòn tan, bên trong lại mềm, quả thực là rất ngon.
"Đây là con làm?"
Anh khó tin lên tiếng hỏi.
Hữu Hữu nhíu mày, hiển nhiên rất đắc ý: "Đúng vậy! Đương nhiên rồi."
Mộ Nhã Triết không keo kiệt lời khen: "So với những khách sạn lớn, còn muốn ngon hơn!"
"Hừ hừ, cái này có tính là gì! Tài nghệ của con, cha còn chưa có nếm qua hết đâu!" Hữu Hữu giả vờ rụt rè.
Trong lòng đã sớm vô cùng đắc ý.
Vân Thi Thi sau khi rời giường, liền nhận được điện thoại của Tần Chu.
"Thi Thi, thân thể em đã khá hơn chưa?"
Vân Thi Thi nói: "Khá hơn một chút."
Tần Chu thở phào nhẹ nhõm, lập tức chuyển giọng: "Điện thoại em gần đây toàn tắt máy, thật vất vả mới gọi được. Anh có hỏi qua Mộc Tịch, cô ấy nói cũng không thể liên lạc với em, bọn anh đều sắp điên lên rồi."
"Xin lỗi! Gần đây trong nhà... đã xảy ra chút chuyện! Cho nên, điện thoại em chưa mở được."
Vân Thi Thi cực kỳ áy náy nói.
Tần Chu lại bất đắc dĩ thờ dài, lập tức nói: "Không có quan hệ! Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì..."
Trong khoảng thời gian này, Vân Thi Thi tự nhiên "bốc hơi khỏi thế giới", tin nhắn không trả lời, gọi điện thì không liên lạc được.
Thẳng cho đến khi Mẫn Vũ phái người tới xin nghỉ phép cho Vân Thi Thi.
Tần Chu sau khi biết chuyện, rốt cuộc mới được thở phào.
Hai ngày nay Vân Thi Thi mở máy, liền nhìn thấy tin nhắn trước đó của Tần Chu.
Tần Chu mấy ngày này lại ở nước ngoài, vừa mới về nước, mở điện thoại lên, liền nhận được tin nhắn trả lời của Vân Thi Thi, lập tức gọi lại.
Dừng một chút, anh lại nói: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
"Ách... nói rất dài dòng!" Vân Thi Thi không biết nên mở miệng như thế nào.
Tần Chu rất mẫn cảm, lập tức trấn an nói: "Không nói cũng không sao! Nghệ sĩ đôi khi cần một chốn cho riêng tư, anh có thể hiểu được."
"Ừm, cám ơn anh, Tần Chu!"
Tần Chu nói: "Vậy giờ đã xông việc rồi chứ? Có thể đến công ty được không? Trong khoảng thời gian em biến mất này, giấy tờ công việc đã xếp thành đống lớn ở phòng làm việc, chờ em đến xử lý."
Vân Thi Thi nghe xong, như gặp đại địch.
Vì vậy, vừa dùng xong bữa sáng, liền vội vã đi tới phòng làm việc.
Tần Chu vừa nhìn thấy cô, liền nghiêm khắc một trận.
Đừng xem giọng điệu nhẹ nhàng của anh trong điện thoại, đợi cơ hội, ăn sẽ tìm Vân Thi Thi khiển trách một trận.
Không phải bởi lý do nào cả, mà là vì cô hại anh lo lắng như vậy, nhất định phải giáo huấn cô một lần.
Vân Thi Thi bị nói đến một chút ho he cũng không dám, thở dài một tiếng: "Tần Chu, xin lỗi nha! Trong nhà em mới vừa xảy ra một số chuyện."
"Anh tức giận không phải vì điều này."
Tần Chu hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Anh chính là vì em biến mất lâu như vậy, cũng không cho anh biết, hại anh lo lắng! Anh còn tưởng rằng em bị bắt cóc."
Vân Thi Thi nhăn mặt: "Không có khoa trương như vậy chứ?"
"Tại sao không?"
Tần Chu liếc cô một cái: "Thi Thi, em phải rõ ràng, anh là quản lý của em! Làm phiền em khi có chuyện gì, thì hay báo cho anh một tiếng."
Nói được một nửa, giọng anh bỗng mềm lại: "Nếu không... em làm anh lo lắng muốn ૮ɦếƭ, ăn ngủ không yên."
Vân Thi Thi trong lòng ấm áp, từ tận đáy lòng nói: "Cám ơn anh, Tần Chu!"
"Cám ơn cái gì?"
Tần Chu vẫn tức giận nhìn cô như cũ, sau đó đổi giọng: "Không nói cái này, em đã xem xong kịch bản rồi chứ?"
"Đã xem!"
Tần Chu lại nói: "Không lâu nữa sẽ bắt đầu khai mạc, em cần phải cố gắng, phô diễn tài năng của mình.
"Vâng." Vân Thi Thi nhớ kỹ.
Tần Chu đối với kỹ thuật của cô thì khá yên tâm.
Vân Thi Thi diễn phim, nếu như ở bộ phim Khuynh Quốc kia, diễn chính cũng không thành vấn đề.
"Được rồi, em biết người diễn nam chính trong bộ phim lần này là ai không?"
"Không biết..."
Vân Thi Thi mờ mịt lắc đầu.
Tần Chu nói: "Đệ nhất mỹ nam cổ trang, Hoa Cẩm!"
Cô gần đây bận bịu chuyện kịch bản, không có thời gian để ý những chuyện này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc