Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương - Chương 729

Tác giả: Hoa Dung Nguyệt Hạ

Vân Thi Thi thức dậy, nhưng cũng không dậy nổi, cứ lẳng lặng rúc trong lòng anh như vậy, yên lặng đánh giá anh.
Cô ngoài ý muốn phát hiện, lúc người đàn ông này ngủ, rất đẹp.
Lúc anh tỉnh táo, là con cưng của trời, tinh anh của đất nước, tỏa ánh sáng ngập trời, giống như một vị vua cao quý.
Mặt mày anh tuấn, khí thế cả người sắc bén, ngũ quan tỉ mỉ, kiêu căng sắc xảo, giống như vừa mở mắt, tất cả những thứ đen tối cũng không còn chỗ che giấu.
Nhưng mà lúc anh ngủ say, đã thu lại mũi nhọn trên người, yên tĩnh sâu lắng, mặt mày dịu dàng, khuôn mặt đẹp trai, khác hẳn với sự rực rỡ ngày thường, mang vẻ dịu dàng đến tột cùng.
Tầm mắt Vân Thi Thi rơi trên môi mỏng gợi cảm của anh.
Môi của anh, rất mỏng, bờ môi ngạo nạm, thậm chí có phần bén nhọn.
Cô không tự chủ mà vươn tay, đầu ngón tay chạm vào cánh môi của anh, đầu ngón tay lần dọc theo bờ môi anh, tinh tế vẽ lại, miêu tả môi của anh.
Nghe nói rằng, người môi mỏng, vô cùng bạc tình.
Vân Thi Thi hơi hơi mím môi.
Cô lại cảm thấy, những lời này đúng là sai trái.
Trong suy nghĩ của cô, người đàn ông này vô cùng nặng tình, thậm chí hết sức xem trọng tình cảm.
Vân Thi Thi nâng mắt lên, ánh mắt rơi vào ánh mắt của anh, lúc anh ngủ, mi mắt buông xuống, có thể nhìn thấy, đường nét đôi mắt thâm thúy của anh, cùng với lông mi rậm rạp thon dài.
Lông mi của anh, xinh đẹp quá đáng, mắt cũng rất sâu, lúc này cô mới hiểu, lông mi xinh đẹp của Hữu Hữu, cuối cùng di truyền từ ai.
Thường ngày, lúc anh mở to mắt, khiến người ta cảm thấy, ánh mắt rất sâu, tà ác tột cùng, khiến người ta hoảng sợ.
Hóa ra, anh cũng giống Hữu Hữu và Tiểu Dịch thần, có một đôi mắt thật sâu, nhất là lông mi như lông phượng hoàng đen kia, quả thực xinh đẹp khiến người ta phẫn nộ.
Thế nên cô có hơi ghen tị rồi.
Vì sao ông trời thương anh như vậy, tạo ra người hoàn mỹ như anh.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng nhờ trời ưu ái anh như vậy.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch thần mới kế thừa gien ưu tú của anh.
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Vân Thi Thi len lén vươn tay, chạm vào lông mi anh, dùng lòng ngón tay vân vê, tinh tế vuốt phẳng.
Ưm...
Dày quá.
Cô như bé mèo con nghịch ngợm, cứ lười biếng rúc trong lòng anh như vậy, lười biếng đùa bỡn lông mi của anh, chơi không mệt mỏi.
Mộ Nhã Triết trong giấc ngủ, mày nhíu lại, tựa như cảm thấy phiền não, theo bản năng vươn tay ra chặn bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô.
Cô không cam lòng, đợi lúc anh ngủ say lại, lại vươn tay, đùa bỡn lông mi của anh, ngón tay lập tức đi tới đuôi mắt của anh, tinh tế xoa P0'p, đầu ngón tay lại đặt giữa mày của anh, muốn vuốt phẳng những vết hằn trên đó.
Người đàn ông này, vì sao dù trong lúc ngủ, cũng luôn nghiêm túc, cau mày.
Cô tinh tế xoa xoa, muốn xoa phẳng mày của anh.
Bỗng nhiên đôi mắt Mộ Nhã Triết đột nhiên mở ra, mi mắt nâng lên, trong đồng tử sâu thẳm, tỏa ra ánh sáng.
Trong nháy mắt cô ngượng ngùng một phen.
"Anh... thức dậy!?"
Hẳn không phải là... bị cô làm phiền, nên mới tỉnh lại?
Cô hơi ảo não nhíu mày, răng cắn lấy môi, động tác của cô rõ ràng rất nhẹ mà.
Cô không biết là, giấc ngủ của người đàn ông này rất cạn, dù chỉ một động tác rất nhỏ, cũng lập tức tỉnh lại.
Trong lúc Mộ Nhã Triết mở mắt ra, ánh sáng sắc bén trong mắt chớp lóe ngang dọc, song khi tầm mắt rõ ràng, nhìn rõ mặt mày thanh tú của cô, sự sắc bén lặng yên bình ổn lại.
Lúc sáng sớm, anh bị động tác xoay người của cô làm giật mình, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có một người, lén lút chơi đùa lông mi của anh.
Lúc anh tách ra, cô tiếp tục đùa giỡn bám riết không tha, bộ dạng dường như là làm không biết mệt.
Cô nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Anh tỉnh rồi à? Có phải em đánh thức anh rồi không… Ừm, ngày hôm qua anh trở về rất muộn, có phải muộn mới đi nghỉ ngơi không?”
“Em vừa mới làm gì vậy.”
Anh trầm giọng hỏi, giọng nói vì vừa mới tỉnh dậy mà khàn khàn và trầm thấp, lộ ra âm thanh gợi cảm, lại còn ngay sát tai cô, cô nghe được trong nháy mắt tê dại.
Vân Thi Thi có chút chột dạ, ừm một tiếng, trán*** tìm nhẹ: “Không có làm gì mà…”
Chẳng lẽ cô còn có thể nói, cô tỉnh dậy nhàm chán quá, vụng trộm nghịch lông mi anh sao?
Hơn nữa cô còn rất hâm mộ anh có một đôi lông mi dày, thật đẹp, cho nên nhịn không được chơi đến nghiện sao?
Anh nhất định lại cười cô quá nhàm chán mất!
“Không có làm gì sao?”
Người đàn ông nghe vậy khẽ nhếch môi, hiển nhiên hoài nghi lý do thoái thác của cô: “Anh thấy em, mới sáng sớm rõ ràng là bộ dạng tinh lực cực kỳ thịnh vượng!”
Khuôn mặt của Vân Thi Thi đỏ lên, lập tức thay mình biện bạch: “Em tỉnh ngủ thôi mà. Ngày hôm qua đọc kịch bản xong, liền ngủ rất sớm, đồng hồ sinh học tự nhiên thức dậy.”
“Ừm. Cho nên?”
Mày Mộ Nhã Triết nhếch lên.
Cho nên, cô thức dậy, cũng cần phải đánh thức anh dậy sao?
Vân Thi Thi liếc anh một cái, nhịn không được giải thích: “A, em thức dậy lâu rồi, tỉnh dậy thấy nhàm chán, cho nên thừa dịp anh còn đang ngủ, nghịch lông mi của anh...”
Nghịch lông mi của anh sao?
Đây là trò chơi gì vậy.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, hỏi một tiếng: “Đếm được rồi chứ?”
“Không có.”
Cô đâu có đếm được?
Giống như cái bàn chải vậy.
Nếu cô cũng có lông mày dày như anh, thật sự có thể giảm bớt dính thêm lông mi.
Không ngờ rằng cô vừa dứt lời, một giây sau, thân hình cao lớn của người đàn ông lật chuyển, đè lên thân thể cô.
Hai tay anh chống đỡ bên người cô, chỉ khẽ vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi bên gối, để lên chóp mũi ngửi một lúc, khẽ buông mắt xuống, hiển nhiên là cực kỳ hưởng thụ mùi hương thơm ngát này.
Anh mở mắt ra, đôi mắt đẹp lại nhìn xuống dưới lần nữa.
“Vậy lại cho em một cơ hội nữa.”
Người đàn ông cười tà mị, đến gần cô hơn, chóp mũi chạm vào nhau, môi khẽ chạm vào, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, vô cùng thân mật.
Giọng nói vang lên bên tai cô: “Đếm xem anh có bao nhiêu cái lông mi.”
Mặt Vân Thi Thi hơi đỏ, lập tức có chút mất tự nhiên né tránh đôi mắt thâm thúy, cúi đầu ngập ngừng nói một câu: “Không đếm.”
“Sao thế?”
Mộ Nhã Triết chạm vào mái tóc cô, không hiểu được: “Vừa rồi rõ ràng em rất vui vẻ.”
Cô không còn sức, lười biếng nói: “Nhiều lắm, căn bản không đếm được thôi.”
“…”
“Lông mi của anh thật dài, rất dày, đếm có mà đau mắt.”
“Được.”
Người đàn ông mỉm cười, lười biếng hôn khóe môi cô, dán vào cánh môi cô, môi mỏng bật ra: “Nếu tinh lực của em thịnh vượng như vậy, không đếm lông mi, vậy chúng ta làm chuyện khác.”
“…” Vân Thi Thi giật mình, rất nhanh nghe ra được ý tứ hàm xúc sâu thẳm trong lời nói của anh!
Lời này của anh rõ ràng là có ngụ ý!
Một rặng mây đỏ bay đến tai, giống như lửa lan tràn, lan đến đôi má, rất nhanh, cả khuôn mặt giống như được tô son lung tung lên vậy, lộ ra vài phần đỏ kiều mị!
“Này… Anh - - đừng náo loạn nữa!”
Thẹn thùng của cô, theo ý anh, lại có vài phần ý tứ mời gọi!
“Sao thế, em không thích à?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc